Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 327

Bị con trai chất vấn, Lạc Ngạo Thực chỉnh lại cà vạt, tạo ra dáng vẻ bề trên, nhìn hai đứa trẻ chỉ cao tới hông mình, nghiêm chỉnh nói: "Hai đứa các con, nếu muốn dạy dỗ người khác, cũng nên xử lý đẹp mắt một chút. Mười lần thì cả mười lần đều bị cô giáo phát hiện, thật mất mặt. Lần tới phải đánh làm sao để bọn chúng không dám đi mách lẻo với cô giáo, phải khiến bọn chúng bị đánh mà không thể đánh trả, như vậy mới coi là lợi hại, hiểu không?"

"Ồ"

"Ồ"

Hai đứa trẻ ngây ngốc gật đầu, liếc mắt nhìn nhau, về sau bọn chúng nhất định sẽ nhớ kỹ điều này.

Mùa đông trời tối rất nhanh, Vũ Nghê mệt mỏi sớm đã tiến vào giấc mộng đẹp.

Sau khi xử lý xong một số chuyện, Lạc Ngạo Thực đi vào phòng ngủ lặng lẽ bước tới cạnh giường, cúi đầu nhìn gương mặt má lúm đồng tiền mỹ lệ của người phụ nữ đang say giấc. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc. Vị trí bên cạnh đột nhiên lún xuống, Vũ Nghê liền mở to đôi mắt mơ màng "Ông xã, anh vẫn đang lo lắng cho em sao? Nên mới mặt ủ mày chau?"

Lạc Ngạo Thực nhướng mày, nói: "Ừ, hoàn cảnh hiện giờ của em rất nguy hiểm, anh không yên lòng"

Vũ Nghê dịch người sát bên anh, vùi mặt vào trong ngực anh: "Ông xã, có câu sống chết có số. Chúng ta đã trải qua nhiều sóng gió nhưng vẫn bình yên vô sự, rõ ràng số của chúng ta rất may mắn. Cho nên anh không cần phải lo lắng, em nhất định không có chuyện gì"

"Anh nhất định phải bắt được kẻ đã hãm hại em, nên hiện giờ anh không thể để em ở bên cạnh mình...." Lạc Ngạo Thực lo lắng nói, một cảm giác bồn chồn, "Anh sẽ phái người bảo vệ em"

"Cũng tốt, như vậy anh sẽ yên tâm hơn, còn có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta" Vũ Nghê không phản đối, thời gian này cực kỳ nguy hiểm. Kẻ địch trong tối, bọn họ ngoài sáng, bây giờ kẻ xấu là ai còn chưa biết được.

Cô và hai đứa trẻ cộng thêm ông Vương bà Vương, còn mấy người giúp việc có vẻ đơn độc. Tuy trong nhà cũng có mấy nhân viên bảo vệ, nhưng những người này chỉ có thể đối phó mấy tên trộn cắp quèn mà thôi.

"Ừ, ngày mai Tạp Tư và Tư Vũ sẽ tới đây, có Tạp Tư ở đây anh cũng yên tâm" Lạc Ngạo Thực tỉ mỉ sắp xếp tất cả, thật ra anh đã bố trí vệ sĩ luôn theo sát cô từ rất lâu rồi, chỉ là không nói cho cô biết.

Đêm hôm đó Lâm Dương gặp chuyện không may. Vũ Nghê bị kẻ xấu bắt cóc, nhưng vừa đến nhà trọ nhỏ kia lập tức được vệ sĩ giải cứu, chỉ tiếc để cho tên bắt cóc trốn thoát. Nếu như bắt được kẻ đó.... có thể chứng minh rồi!

"Vâng, vậy anh cũng phải chú ý an toàn, em rất lo lắng cho anh"

"Ha ha, lo lắng cho anh cái gì, nếu như kẻ đó thực sự thích anh, làm sao có thể gây tổn thương tới anh? đúng không?" Lạc Ngạo Thực nói đùa, không muốn cô căng thẳng: "Hơn nữa, trong vụ xe nổ, chúng ta vẫn có thể sống sót. Chút nguy hiểm này đối với anh mà nói đều là chuyện không đáng"

"Cầu trời phù hộ, hi vọng sớm ngày có thể bắt được hung thủ giết hại Lâm Dương ...."

****

Sáng sớm ngày hôm sau Lạc Ngạo Thực đưa hai đứa trẻ tới trường, sau đó liền bị mời thẳng đến phòng hiệu trưởng uống trà, lúc này trong phòng còn có các bậc phụ huynh khác! Rất trùng hợp, tất cả bọn họ đều là những ông chủ bà chủ trong giới kinh doanh!

Lạc Ngạo Thực không bước vào ngay, các bậc phụ huynh của năm học sinh kia đã căm phẫn ngút trời, cùng đến đây với ý nghĩ muốn "thảo phạt" phụ huynh của Lạc Dật và Hoan Hoan. Họ nghĩ ba mẹ của hai đứa trẻ này không phải du côn cũng là lưu manh thông thường, nếu không làm sao có thể xuống tay tàn ác như thế? Đánh con người ta đến vỡ đầu mẻ trán, hơn nữa còn là một cô bé.

Trước tiên bọn họ dự tính sẽ kêu bồi thường tiền thuốc thang, phí tổn thất tinh thần, phí sản phẩm bổ sung dinh dưỡng, còn có phí hộ lý, phí học thêm do trễ mất khóa học, phí xe cộ cho cha mẹ đi tới đi lui bệnh viện, còn nữa, ngộ nhỡ con bọn họ để lại vết sẹo, cần có phí thẩm mỹ, cộng thêm vô số các loại phí không thể đoán trước, tóm lại cần phải bồi thường cho mỗi đứa trẻ một vạn nhân dân tệ. Ngoài chuyện đó, hai đứa trẻ kia nhất định phải tới từng nhà, cúi đầu nhận lỗi.

Nhìn khí thế hung hăng của năm vị phụ huynh kia, hiệu trưởng vô cùng lo lắng, sợ các bậc phụ huynh kia sẽ lao vào đánh bọn trẻ ngay tại chỗ, sẽ dọa đến chúng nó!

Nhưng khi phụ huynh của Lạc Dật và Hoan Hoan bước vào phòng hiệu trưởng, tất cả phụ huynh của năm đứa trẻ kia liền đổi giọng!

Vốn đám phụ huynh kia đang muốn lao lên đấm vào mặt bố của Lạc Dật, không ngờ lại biến thành cúi đầu khom lưng, chủ động chào hỏi.

Một phụ huynh ăn mặc đẹp đẽ, cũng bắt đầu giơ tay cười xòa.

Trong lòng hiệu trưởng vô cùng vui vẻ, bà đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, ha ha, xem ra tình hình nghiêm trọng bỗng chốc được hóa giải không ít.

Lạc Ngạo Thực nhìn mấy người trong phòng hiệu trưởng bằng thái độ khiêm tốn, không nặng không nhẹ rất đạo lý nói: "Cho dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng phải được giải quyết một cách thấu tình đạt lý, dù sao mấy đứa trẻ cũng bị uất ức...."

Năm người đối diện, trăm miệng một lời.....

"Không, không uất ức!"

"Không, không uất ức!"

"Không, không uất ức!"

"Không, không uất ức!"

"Không, không uất ức!"

Lạc Ngạo Thực lắc đầu một cái, dáng vẻ đau lòng, "Làm sao có thể không uất ức được? Hiệu trưởng, tôi nghĩ tốt nhất ông nên nói rõ sự thật, để mấy bậc phụ huynh đây hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Năm người kia nào dám đắc tội với Lạc Ngạo Thực, công ty nhỏ của bọn họ sống được đều dựa vào khách hàng lớn là Lạc thị. Đắc tội với con trai nhà người ta, chính là đắc tội với vị đại thần tài trước mặt! Cho nên cứ để con của bọn họ chịu thiệt thòi đi, trên đầu để lại sẹo thì sao, con trai trên trán có sẹo sau này trưởng thành càng quyến rũ hơn.

"Ý tưởng lớn gặp nhau", bọn họ quay lại tranh nhau nói với hiệu trưởng: "Không sao, không sao, đều là trẻ con thôi mà. Hôm nay đánh nhau, ngày mai thành bạn" Không thể để hiệu trưởng nói con trai Lạc tổng có lỗi, như vậy bọn họ càng chết thảm hơn.

"Đừng như vậy, có lỗi phải chịu trách nhiệm. Hiệu trưởng, tôi cũng là vì trách nhiệm của người làm bố! Có lỗi phải chịu trách nhiệm, nếu không sẽ không thể trưởng thành" Lạc Ngạo Thực tươi cười nhìn năm bậc phụ huynh, chỉ là nụ cười kia khiến người ta không cười theo nổi, khiến người ta kích động muốn khóc.

Thân là hiệu trưởng tất nhiên muốn giải quyết mọi việc êm đẹp, sau này đỡ phải oán trách, "Các vị phụ huynh, chuyện là thế này, ngày hôm qua trong vườn trường xanh mướt thanh khiết, hai bạn học Lạc Dật và Hoan Hoan đang nghiêm cẩn quét rác, nhưng mấy đứa trẻ khác cùng nhau nói xấu mẹ của Lạc Dật và Hoan Hoan"

Nghe những lời này xong, mặt mũi năm người kia đỏ bừng!
Bình Luận (0)
Comment