Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 330

Tư Vũ mở to hai mắt, nhìn bề ngoài không ai biết cô có nghe hiểu hay không, chỉ có chính bản thân cô mới biết chuyện gì đang diễn ra!

Vũ Nghê như một người chị, giơ tay khẽ vuốt mái tóc em gái: "Tư Vũ, em thật may mắn, bây giờ em có một người chồng yêu thương mình, một cô con gái xinh đẹp, bọn họ đều đang đợi em bước ra khỏi thế giới riêng của mình, tại sao em vẫn đắm chìm trong đó?"

Không biết Tư Vũ có nghe được điều gì hay không, nhưng cô tự bước xuống giường, đi ra ngoài!

Vũ Nghê không ngăn Tư Vũ, nhưng lại nói cho Tư Vũ biết, bất kỳ lúc nào cô cũng hoan nghênh Tư Vũ tìm mình nói chuyện.

***

Reng, reng....

Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, Lạc Ngạo Thực đang giải quyết công việc, liền đưa tay nhấc điện thoại!

"Tổng giám đốc, Lâm tiên sinh yêu cầu gặp anh" Giọng nói của thư ký truyền ra từ trong điện thoại.

Lạc Ngạo Thực trầm tư mấy giây, nói vào điện thoại: "Cho cậu ta vào"

"Vâng"

Lạc Ngạo Thực vừa cúp điện thoại, cửa phòng làm việc liền được mở ra, thư ký bước vào, trước nói, "Anh Lâm, mời vào"

Lâm Hiên mặc một bộ trang phục màu trắng khá thoải mái, vẻ mặt khổ sở. "Anh..." sau khi cất tiếng gọi, anh ta đau khổ tháo mắt kính xuống.

"Tới thu xếp chuyện công việc thay Lâm Dương?" Lạc Ngạo Thực đứng lên, đi về hướng tủ rượu phía sau Lâm Hiên, "Chuyện của Lâm Dương, tôi lấy làm tiếc! Tôi biết chuyện này chắc chắn là một cú sốc lớn đối với người nhà họ Lâm, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, việc mà những người còn sống như chúng ta phải làm bây giờ, chính là bắt bằng được hung thủ giết hại Lâm Dương, đòi lại công bằng cho cô ấy, những chuyện khác hãy nghĩ theo chiều hướng tích cực"

"Anh, em chỉ có một người em gái này mà thôi? Nó còn trẻ như vậy..." Người đàn ông cao lớn, đau lòng rơi nước mắt, "Bây giờ em vẫn có thể tưởng tượng ra từng cử chỉ, từng cái nhăn mày, từng nụ cười hay mỗi động tác quen thuộc của em gái mình. Nhớ khi còn nhỏ, Lâm Dương thường chạy theo em, đòi dẫn đi chơi, cảnh tượng vẫn hiện rõ trước mắt, giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua. Nó chết rồi, bây giờ chỉ còn cơ thể lạnh băng! Em thật sự không thể chịu nổi, em thật sự không chấp nhận được"

Lâm Hiên đưa tay bưng mặt, hai vai run lên, những sợi tóc phấp phới bay trong không khí. Bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau này của anh ta.

Những tiếng nức nở khe khẽ phát ra, hai tay anh ta bưng mặt buồn bã thật lâu, sau đó anh ta mới buông tay xuống, đôi mắt đong đầy nước, "Anh, đúng là Lâm Dương đã làm một số chuyện trái với đạo đức, nó thích rất nhiều đàn ông, không ngừng thay đổi bạn trai...."

"Không" Lạc Ngạo Thực đi tới phía sau Lâm Hiên, nhìn bóng lưng của anh ta, công bằng nói: "Tôi chưa từng cho rằng điều đó trái với đạo đức. Cô ấy không ngừng thay đổi bạn trai, chỉ nói lên tính cách phóng khoáng mà thôi. Người như vậy rất chú trọng chuyện tình cảm, đây chính là tính cách của Lâm Dương, tôi thật sự rất thích tích cách này, chưa từng nghĩ đó là sai lầm"

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đánh giá cao Lâm Dương như vậy" Lâm Hiên quay đầu nhìn Lạc Ngạo Thực bằng ánh mắt sùng bái. Tâm trạng anh ta rất nặng nề, tiếp tục nhớ lại những chuyện trước đây: "Một người em gái nhiệt tình hoạt bát cứ như vậy mất đi. Anh thực sự có lỗi với em! Nếu như thời gian có thể quay trở lại, ngày hôm đó anh nhất định sẽ kéo em về nhà, như vậy em sẽ không chết"

Tất cả vẻ mặt và giọng nói của Lâm Hiên đều tràn đầy hối hận.

Lạc Ngạo Thực cầm hai chiếc ly, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ, đưa một ly cho Lâm Hiên, "Không, em không uống rượu" Lâm Hiên giơ hay tay trước ngực, lắc đầu từ chối.

"Sao?" Lạc Ngạo Thực nhíu mày.

Lâm Hiên mở to hai mắt, nhắc lại chuyện trước kia bằng vẻ mặt hối tiếc, "Anh, kể khi xảy ra sai lầm giữa em và Vũ Nghê, em thề không uống rượu nữa"

Choang....

Ly rượu đỏ bị ném xuống đất, những mảnh thủy tinh óng ánh trong suốt bắn tung tóe, gạch men sứ màu trắng cũng bị nhuộm đỏ.

Không đợi Lâm Hiên kịp phản ứng, Lạc Ngạo Thực đã giận dữ túm lấy cổ áo đấm một đấm thật mạnh vào má anh ta.

"Ouch!" Lâm Hiên bị đấm nghiêng mặt sang một bên, mắt kính văng xuống sàn nhà, phát ra một tiếng "Cạch"

"Khốn kiếp, Lâm Hiên, cậu là tên khốn kiếp" Đi cùng với tiếng hét của Lạc Ngạo Thực, là hai cú đấm lên tiếp nhau rơi xuống gò má và sống mũi Lâm Hiên.

"Phụt..." Một ngụm máu đỏ phun xuống sàn nhà, cả mặt Lâm Hiên đều là máu, nheo mắt nhìn về phía Lạc Ngạo Thực: "Tại sao, tại sao anh đánh em?"

Lạc Ngạo Thực lại bồi thêm một cú đấm thẳng vào bụng anh ta.

"Hự..." Lâm Hiên đau đớn rên khẽ, cúi người ôm bụng.

Tiếp đó, Lạc Ngạo Thực đẩy cơ thể mềm nhũn của anh ta xuống đất.

"Khụ, khụ..." Lâm Hiên ngồi bệt dưới mặt đất, quơ tay tìm kính đeo vào: "Tại sao, anh lại đánh em?"

"Lý do tôi đánh cậu sao? Cậu nói thử xem tôi đánh cậu vì lý do gì?" Lạc Ngạo Thực ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ, nói tiếp: "Lâm Hiên, tôi không biết mục đích của cậu là gì? Nhưng khốn kiếp, tại sao mỗi khi ở trước mặt tôi, cậu đều nhắc tới chuyện giữa cậu và Vũ Nghê?"

Khi Lạc Ngạo Thực nổi cơn thịnh nộ, trông anh rất đáng sợ, khác xa với hình tượng điềm đạm ngày thường của anh, giống như một tên ác ma bước ra từ trong địa ngục. Lâm Hiên chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, cơ thể yếu ớt của anh ta không kìm được run rẩy, "Anh, tại sao anh lại tức giận như vậy? Em... em nhắc tới chuyện kia, là vì... em cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với anh. Mỗi giây mỗi phút em đều luôn tự nhắc bản thân mình rằng, Lâm Hiên này có lỗi với anh"

Lạc Ngạo Thực nheo mắt nhìn gương mặt trắng bệch đầy vẻ hoảng sợ của Lâm Hiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nghĩ không phải cậu đang tự nhắc nhở bản thân, mà cậu đang không ngừng nhắc nhở tôi, nhắc tôi từng bị cắm sừng. Rõ ràng cậu muốn mượn cơ hợi để cười nhạo tôi?"

"Không, không. Em không có, em tuyệt đối không có ý nghĩ đó" Lâm Hiên đưa tay quệt máu đang chảy ra từ mũi, cả gương mặt anh ta đều là máu, "Anh, em cực kỳ ngưỡng mộ, cực kỳ sùng bái anh. Em tuyệt đối không bao giờ có những suy nghĩ như vậy"

"Vậy từ nay về sau đừng bao giờ cậu nhắc lại chuyện này, biết chưa? Tôi không muốn chỉ vì những chuyện đã qua, phá hoại tình cảm giữa hai vợ chồng tôi..." Lần này, Lạc Ngạo Thực chính miệng nói ra là tình cảm với vợ!

Lâm Hiên nhìn Lạc Ngạo Thực bằng ánh mắt khó hiểu: "Anh và Vũ Nghê? Không phải anh không yêu Vũ Nghê sao? Không phải người anh yêu là Lâm Dương, em gái em sao?"

Lạc Ngạo Thực nhìn thẳng vào mắt Lâm Hiên, vẻ mặt thần bí, "Tôi thực sự đã từng thích Lâm Dương, nhưng sau này mới phát hiện, đó không phải là yêu"

"Không phải là yêu?" Lâm Hiên không tin lẩm bẩm nhắc lại, sắc mặt trắng bệch: "Anh nói người anh yêu không phải là Lâm Dương? Chính miệng anh thừa nhận với em, Lâm Dương rất xinh đẹp, rất quyến rũ, em gái em muốn ly hôn cũng chỉ vì anh, nhưng bây giờ anh dám nói người anh yêu không phải là Lâm Dương?"

"Ừ"

Vừa đứng từ dưới đất lên, Lâm Hiên giống như bị một cú sốc lớn, ngã lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch không ngừng lắc đầu.

Mỗi một động tác hay nét mặt của anh ta đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lạc Ngạo Thực, trong đôi mắt thâm thúy của anh chợt lóe lên điều gì đó, "Cậu sao vậy?"

"Em..." Cảm xúc của Lâm Hiên từ từ ổn định, nhìn thẳng người đối diện nói: "Anh, Lâm Dương đã chết, chết rất thảm, nhưng bây giờ anh lại dám nói người mình yêu không phải là nó, làm sao anh có thể đối xử với tấm chân tình của con bé như vậy?"

"Cậu sai rồi, trước đây tôi đã từng nói rõ với cô ấy, tôi đã nói rằng tôi không thích hợp với cô ấy, không thể nào cùng nhau chung sống, càng không thể lấy cô ấy" Lạc Ngạo Thực ung dung nói.

"Không thể nào, anh gạt em. Nếu như đây là thật, vậy cớ gì con bé vẫn kiên quyết ly hôn?" Lâm Hiên bắt đầu trở nên mất tỉnh táo, không muốn tin vào câu trả lời này.

Lạc Ngạo Thực khoanh hai tay trước ngực, bước từng bước về phía trước, thờ ơ đáp: "Cô ấy muốn ly hôn, điều này hoàn toàn không liên quan tới tôi"

"..." Anh ta vẫn không muốn tin.

"Lâm Hiên, cậu đừng nên kích động, đừng nghĩ rằng tôi có lỗi với em gái cậu. Trước khi cô ấy qua đời, cô ấy đã chấp nhận những điều tôi nói, chúng tôi còn cam kết với nhau, sau này nhất định sẽ hợp tác thật tốt, làm bạn bè thân"

Lâm Hiên phiền não vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, không tin nói: "Vậy tại sao khi em ngăn cản Lâm Dương yêu anh, con bé còn kiên quyết nói anh đã đồng ý, chỉ cần nó ly hôn, anh sẽ cưới nó?"

Lắc đầu thở dài, đút hai tay vào túi quần, Lạc Ngạo Thực nói, "Lâm Hiên, chẳng nhẽ cậu không biết tính cách của Lâm Dương? Ở trước mặt người khác, cô ấy luôn rất sĩ diện, rất mạnh miệng..."

"...Là như vậy sao" Lâm Hiên nặng nề cúi thấp đầu, giống như rơi vào trong thế giới riêng của mình.

"Cậu ra ngoài đi, hiện giờ tôi không muốn gặp cậu" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nói.

"Anh, em sai rồi, xin anh đừng tức giận! Em thừa nhận đây là lần đầu tiên em cố ý nhắc lại chuyện đó, bởi em hận Vũ Nghê. Nếu không vì Vũ Nghê, em gái em sẽ không phải chết oan như vậy"

Lạc Ngạo Thực nhíu mày, tức giận nói: "Hiện giờ cảnh sát đã chứng minh Vũ Nghê không liên quan tới chuyện này, tại sao cậu vẫn muốn đổ oan cho cô ấy? Tại sao cậu đem chuyện này đổ lên người cô ấy?"

"Bây giờ em đã nhận ra, bản thân thực sự rất oán giận cô ta! Có lẽ... vì em gái em quá yêu anh, nhưng lại không thể giành được, nhìn cô ta ở bên cạnh anh, điều này em không thể chấp nhận?" Tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình, "Anh, Vũ Nghê có đáng để anh yêu thương không? Em cảm thấy cô ta hoàn toàn không đáng để anh yêu thương"

"Tôi không muốn nghe, cậu ra ngoài cho tôi" Lạc Ngạo Thực chỉ ra cửa nói.

"Anh, nếu như Vũ Nghê thật sự yêu anh, tại sao cô ta không tin tưởng anh? Anh vì cô ta, có thể bỏ mặc sự sống, còn cô ta thì sao, cô ta luôn nghi ngờ anh. Một mình từ miền bắc trở về, tra hỏi Lâm Dương! Em nói cho anh biết, cô ta hoàn toàn không yêu anh, chẳng qua chỉ là chiếm đoạt mà thôi" Lâm Hiên bước tới, dừng lại trước mặt Lạc Ngạo Thực.
Bình Luận (0)
Comment