Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 346

"Không, tôi không trêu đùa cậu, là do sợi dây nó tự tuột ra" Vũ Nghê thật muốn tự đập đầu vào tường chết quách cho rồi, tại sao lại để hắn phát hiện ra vào lúc này? ngu ngốc, cô đúng là một con ngốc!

Vết đứt trên sợi dây thừng, đã vạch trần lời nói dối của Vũ Nghê, người thanh niên không còn tin bất kỳ lời nói nào của cô. Con dao nhọn giơ lên, ép chặt vào cổ họng Vũ Nghê, đôi mắt ẩn sau mấy sợi tóc màu vàng lòa xòa trước mặt của hắn tản ra tia lạnh giết người, "Con đàn bà thối, bây giờ tao lập tức giết chết mày"

"Nếu như cậu cho rằng sau khi giết chết tôi rồi sẽ nhận được rất nhiều tiền, có thể thoát khỏi Lâm Hiên, có thể thỏa mãn với ma túy, như vậy cậu hãy giết chết tôi đi" Vũ Nghê nhắm mắt lại mặc cho số phận định đoạt, cơ hội bỏ trốn đã bày ra trước mắt nhưng lại bị chính mình phá tan, nếu như ông trời muốn cô phải chết, vậy cô cũng không còn cách nào!

Trời bên ngoài càng lúc càng tối, trong căn phòng đã tối mờ. Đây vốn là tòa nhà bỏ hoang, càng không có người tới vào lúc này, sẽ không có người phát hiện ra cô! Hiện giờ, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không cô chỉ còn một con đường chính là chết!

Người thanh niên dùng sức ấn con dao đặt trên cổ Vũ Nghê, lập tức làn da trắng như tuyết của cô xuất hiện một vết cứa dài, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Vũ Nghê nhắm chặt mắt hơn, chờ đợi thần chết tới! Cô cảm nhận được một dòng chất lỏng từ cổ chảy xuống, mùi tanh của máu tràn ngập trong mũi, bay vào hơi thở của cô, khiến sự sợ hãi tăng lên gấp bội.

Hai tay cô âm thầm che kín bụng mình, cánh môi run rẩy nói xin lỗi: "Cục cưng, mẹ xin lỗi con, mẹ không thể đưa con đến thế giới này, nhưng mẹ sẽ mãi mãi ở bên con, mãi mãi ôm chặt con vào lòng! Tiểu Dật, duyên phận mẹ con mình quá ngắn ngủi, nhưng xin con hãy tin mẹ, tình yêu của mẹ tuyệt đối không vì thời gian ngắn hay dài mà vơi bớt, mẹ ở trên thiên đường sẽ tiếp tục phù hộ cho con! Ông xã, hẹn anh kiếp sau, kiếp sau em vẫn sẽ là vợ anh, kiếp sau anh nhất định phải ở bên em, phải yêu thương em..."

"Mẹ kiếp, đừng có lẩm bẩm vớ vẩn nữa, ầm ĩ quá" người thanh niên nổi điên quá to một tiếng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, người thanh niên dùng một tay ghì cổ Vũ Nghê, đề phòng cô chạy trốn, một tay cầm điện thoại, "Alo"

"Sao bây giờ mới nghe điện thoại, lập tức rời khỏi tòa nhà đó" người ở đầu dên điện thoại bên kia ra lệnh

"Không giết cô ta nữa sao?" người thanh niên hỏi

"Trước mắt tạm thời chưa giết, đừng nói nhiều nữa, cậu lập tức rời khỏi nơi đó cho tôi, nếu để cô ta chết như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho cô ta sao, tôi nghĩ ra cách khác vui hơn" giọng nói trong điện thoại cực kỳ tàn độc.

"Vâng"

Trong khi kẻ bắt cóc nói chuyện, Vũ Nghê không ngừng giãy giụa lên tiếng phản kháng: "Lâm Hiên, anh là tên biến thái chết tiệc, anh cho rằng giết chết tôi thì Lạc Ngạo Thực sẽ yêu anh sao? Anh đừng nằm mơ giữa ban ngày, cho dù tôi có chết, Lạc Ngạo Thực vẫn chỉ thích phụ nữ mà thôi"

"Cô là con đàn bà đên tiện không biết xấu hổ, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng. Lát nữa tôi sẽ cắt đứt lưỡi cô xem cô còn mạnh miệng được nữa không" Lâm Hiên rống lên.

"Được, để xem anh hành hạ tôi rồi Lạc Ngạo Thực có bỏ qua cho anh không...." Vũ Nghê cố ý chọc tức hắn, hiện giờ cô cảm giác chỉ có Lạc Ngạo Thực mới có thể trị hắn. "Nếu như anh thật sự muốn cùng Lạc Ngạo Thực có quan hệ gì đó, tôi cho anh biết, tốt nhất nên đối xử tử tế với tôi"

"Được, tôi nhất định sẽ tìm người phục vụ cô thật tốt! Ha ha, chỉ cần cơ thể cô trở nên dơ bẩn, để xem Lạc Ngạo Thực còn muốn con đàn bà thối như cô không?" Dứt lời, hắn lập tức cúp điện thoại

Người thanh niên kéo Vũ Nghê từ dưới đất lên, dùng sức kéo "Đi"

"A.... đợi chút, chân tôi tê quá, đi chậm một chút được không em trai"

Từ em trai còn chưa nói xong, quả thực tên bắt cóc cho cô dừng lại mấy phút, khoảng năm sáu phút sau mới kéo Vũ Nghê xuống lầu dưới! Trong tình huống nguy hiểm trước mắt, kéo dài được năm sáu phút có thể sẽ thay đổi được rất nhiều chuyện!

***

"xèo xèo.... xèo xèo....." mắt thấy sắp đuổi kịp vị trí của Vũ Nghê, nhưng khi Lạc Ngạo Thực lái xe tới một khu dân cư tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt! Nhìn tảng đá lớn trong phòng, Lạc Ngạo Thực đập mạnh tay xuống chiếc bàn cũ nát , "Khốn kiếp...."

Chiếc điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, Lạc Ngạo Thực ấn phím nhận điện thoại: "Alo"

"Jerry, người ở sân bay không bắt được Lâm Hiên, bây giờ chắc chắn hắn đã chạy đến nơi nhốt Vũ Nghê rồi" Bùi Tạp Tư lo lắng thông báo tình hình ở sân bay cho người bạn tốt kiêm anh rể của mình!

"Con mẹ nó, lũ cảnh sát chỉ biết ăn không ngồi rồi đó làm cái gì mà để hắn chạy thoát? Đây là lần thứ hai bọn họ để tên khốn kiếp đó chạy thoát...." phía sau tất cả đều là những câu Lạc Ngạo Thực mắng trửi liên tục lặp lại, có thể thấy được sự phẫn nộ của anh đã đạt tới cực điểm

"Jerry, cậu bớt giận đi, thật sự Lâm Hiên không đơn giản như chúng ta nghĩ, hắn rất nham hiểm giảo hoạt..." Bùi Tạp Tư nói lên suy nghĩ của mình, muốn bắt được hắn thật sự phải tốn rất nhiều công sức, nhưng anh cũng tin rằng Lạc Ngạo Thực nhất định có thể cứu Vũ Nghê bình an trở về, nếu không Lạc Ngạo Thực đã không còn là Lạc Ngạo Thực nữa rồi!

Tín hiệu bị cắt đứt, Lạc Ngạo Thực dừng xe ven đường, sau khi suy nghĩ mấy giây lấy điện thoại ra, không lâu sau điện thoại đã được kết nối. "Alo, Lâm Hiên phải không?"

"...." đầu dây điện thoại bên kia không một tiếng động

"Lâm Hiên, tôi có chuyện muốn nhờ cậu" anh cố ý nói sang chuyện khác, làm bộ như không biết chuyện Vũ Nghê bị hắn bắt cóc.

"....Chuyện gì? Chỉ cần là chuyện anh nhờ, em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt" Lâm Hiên lập tức trả lời

"Sáng nay tôi đã trở lại chi nhánh công ty bên này, nhưng chắc do thời tiết lạnh quá khiến lồng ngực tôi rất đau, tôi muốn tới bệnh viện kiểm tra, trước đây cậu từng làm việc ở bệnh viện một thời gian đúng không?" Lạc Ngạo Thực cố ý nói vòng vo, thứ nhất để hắn có thời gian tin mình, thứ hai để tạo ra một lý do hoàn mỹ một chút!

"Vâng, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi" lúc này Lâm Hiên có vẻ hơi tức giận không còn kiên nhẫn, "Anh, lồng ngực anh rất đau sao?" tiếp đó là một câu đầy quan tâm.

"Tôi muốn cậu giới thiệu cho tôi một bác sĩ tay nghề khá một chút, bên này tôi không quen ai, không biết bác sĩ nào có tay nghề giỏi"

“Bây giờ anh đang ở đâu? em sẽ tới chỗ anh" Lâm Hiên nói

"Sao? cậu cũng đang ở bên này?" Lạc Ngạo Thực ra vẻ kinh ngạc.

"Vâng, em vừa mới xuống máy bay" Lâm Hiên thành thật khai báo hành tung của mình. Tất nhiên hắn sẽ nghe lời và tin tưởng những điều Lạc Ngạo Thực nói, bởi hắn yêu Lạc Ngạo Thực, tất cả đều vì có thể đến gần anh, tiếp cận anh. Nếu có cơ hội đến gần anh, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua!
Bình Luận (0)
Comment