Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 39

Vũ Nghê mặc một chiếc áo sơ mi trắng , váy ngắn màu lam tới gối , bước xuống xe , đi về phía cửa chính . Cô đến ‘vĩnh tân’ làm việc một tuần lễ rồi , mỗi ngày đều đối mặt với khó khăn , đầu cô muốn rối tung lên . Bởi vì công ty do cha và mẹ kế quản lý , cho nên đối với tình hình của công ty cô vẫn chưa nắm rõ

Trải qua một tuần này , cô đã hiểu lời Lạc Ngạo Thực . ‘Vĩnh tân’ bây giờ rất tệ , cơ chế trăm ngàn chỗ hở , chưa chắc có tiền là có thể cứu vãn !

Nhưng dù là thế nào , cô cũng không thể trơ mắt nhìn cha mình lo lắng , vốn là bệnh tình của ông đang rất kém ! Vì số tiền này , cô đã đến thăm hỏi một số chú bác , nhưng câu trả lời của mọi người là "KHÔNG"! . Cũng may , còn có một người bác hứa hẹn sẽ gặp cô tối nay !

"Haiz ——" Vũ Nghê buộc cao tóc bước lên cầu thang , nhẹ nhàng thở dài.

"Cô chủ tan việc rồi sao ?!" Bà Vương thanh âm nghiêm nghị vang lên ở dưới cầu thang

"Ừ ——" Vũ Nghê ngẩng mặt nhìn bà Vương , muốn nói lại thôi

Làm quản gia nhiều năm như vậy , bà Vương dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng chủ nhân nghĩ gì , nhàn nhạt nhắn nhủ :"Cậu chủ vừa gọi điện thoại , bảo là tối nay không về dùng cơm , kêu cô chủ không cần phải chờ !"

"Tôi biết rồi !" Vũ Nghê mím môi lễ phép cười một tiếng . "Vậy hôm nay bà cũng không cần chuẩn bị bữa tối đâu , một lát nữa tôi có chuyện quan trọng ra ngoài !"

"Vâng cô chủ" Bà Vương đau lòng nhìn Vũ Nghê , nhưng không thể giúp được gì

Vũ Nghê trong lòng cười thầm , hắn là cả đêm cũng không trở lại , chứ nói chi đến việc dùng cơm . Một tuần lễ nay cô xem các kênh khác nhau , đi mọi nẻo đường , cũng chẳng nghe được tin tức về hắn . Mỗi một ngày trong ngực của hắn vô số nữ nhân khác nhau , xinh đẹp và quyến rũ !

Nhìn bóng dáng của Vũ Nghê dần dần mất hẳn ở trên cầu thang , mấy nữ giúp việc không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau .

"Aida ~~ . Cô chủ tốt như vậy , cậu chủ tại sao không thích nhỉ ?! Vừa hiền hoà , lại xinh đẹp . So với các cô gái trước đây vẫn tốt hơn nhiều !" Một người giúp việc không cách nào hiểu liền nói.

"Hoa nhà nào có thơm mát như hoa dại . Đàn ông có tiền đều như thế . Ai ~~! Nếu tôi mà là cô chủ , mỗi đêm đều không về nhà , cho cậu chủ tức chơi ——"

"Đủ rồi , chắc do công việc quá nhàn rỗi , nên các người có thời gian nói huyên thuyên chứ gì !" Thanh âm nghiêm nghị của bà Vương vừa vang lên , mấy người giúp việc lập tức im miệng , phòng khách to như thế mấy chốc lại yên tĩnh.

Vũ Nghê trở về phòng còn chưa kịp nghỉ ngơi , đã thay đổi trang phục màu đen đơn giản , đem tóc tùy ý vén lên . Sau khi trang điểm nhẹ nhàng , đứng trước gương và kiểm tra lại bộ dạng . Một lát nữa , cô phải đi gặp bạn hữu của cha . Nếu như lần này không thành công , chắc chỉ có cách nhờ vả Lâm Hiên !

Bảy giờ mười phút , Vũ Nghê tới khách sạn Hans . Thật là một sự ngẫu nhiên , không hiểu tại sao gần đây các ông chủ lớn lại si mê nơi này !

"Bác Từ , đã lâu không gặp , gần đây bác khỏe không ạ !" Vũ Nghê đứng lên , hướng đến người đàn ông đang ngậm tẩu thuốc . Đôi mắt nhỏ của người đàn ông 60 tuổi nheo lại , tham lam ngắm nhìn mỹ nữ trẻ tuổi phía trước . "Khỏe , khỏe , ngồi đi con !"

Sau khi ngồi xuống , Vũ Nghê nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới . Mở ra , đưa đến trước mặt Từ đổng . "Bác Từ , bác xem món ăn này có phù hợp khẩu vị của bác hay không !"

Từ đổng đưa ra bàn tay béo phì nhận lấy thực đơn . Nhân cơ hội sờ tay Vũ Nghê một cái . "Để cho người đẹp như cháu chọn vậy ——"
Bình Luận (0)
Comment