Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 409

Chỉ có 105 đồng, không thể nào đến nhà hàng cao cấp ăn như trước đây được.

Hiện tại với số tiền trong túi thì nơi anh chỉ có thể đi đến chính là ...

Anh đi tới một quán ăn California bán mỳ thịt bò ở phía trước. Những chỗ bán loại đồ ăn nhanh như thế này anh chưa bao giờ đặt chân đến, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ ăn loại đồ ăn này. Nhưng khi nhìn tờ giấy dán trên mặt tủ kính: một tô mỳ lớn giá 12 đồng, chút thức ăn 4 đồng, thật là rẻ! Một bữa cơm hết có 16 đồng, thật quá tiết kiệm!

Trả tiền xong bữa ăn anh còn lại 89 đồng. 89 đồng đủ để anh thử một phen. Anh tự tin chỉ cần đánh bài một trận, anh nhất định có thể trở mình.

Bụng đã đói đến mức kêu rột rột, Bùi Tạp Tư đang muốn đi vào quán California để ăn mỳ thịt bò, không biết từ nơi nào có hai đứa trẻ dơ dáy bẩn thỉu chạy tới. Một bé trai, một bé gái, một đứa khoảng sáu bảy tuổi, đứa kia khoảng ba bốn tuổi!

Hai bạn nhỏ đều như tiểu thiên sứ, thực ra trông cũng rất dễ thương, chỉ có điều ăn mặc rất dơ dáy và khuôn mặt cũng đầy vết cáu bẩn.

"Chú ơi, cho con ít tiền đi?"

"Cho con ít tiền đi!"

Hai đứa trẻ mỗi người kéo một chân Bùi Tạp Tư, khiến anh căn bản không thể nhúc nhích được! Đáng chết, nếu là lúc trước gặp phải loại chuyện này, mặc kệ có đúng là gạt người hay không, anh đều sẽ ném tiền cho họ. Nhưng hiện tại anh cũng nghèo rớt mồng tơi, cho bọn họ tiền, anh dựa vào cái gì để trở mình đây?

"Chú đi ăn cơm trước, sau đó sẽ cho các con tiền, có được không? Ba mẹ hai đứa đâu, sao hai đứa còn nhỏ mà lại để đi xin tiền, vậy là không đúng!" Haizz, cùng con nít nói những chuyện này, chúng nó có thể hiểu sao?

Bùi Tạp Tư móc điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát!

Mà lúc này, xuất hiện một phụ nữ,nhìn cũng bẩn như hai đứa bé."Chúng nó thật sự là con ruột của tôi, không phải trộm cắp gì đâu! Bằng không cậu nhìn, phía trước liền có cảnh sát đi tuần, nếu không phải con ruột của tôi, tôi còn không còn sớm chạy sao. Chúng tôi thật sự nghèo mà, chúng tôi tới nơi này để làm công, nhưng ba của tụi nhỏ lúc mới đến nơi này, chân đã bị xe đụng gãy, người ta còn chạy mất, bắt không được, chúng tôi hiện tại chỉ có thể dựa vào ăn xin mà sống! Tiên sinh, xin cậu hãy thương xót!"

Nghe được họ nói rất thảm thương, hơn nữa người phụ nữ này cũng không dám phạm pháp dưới mắt cảnh sát !"Được rồi, được rồi, cho các người năm đồng nè!" Bùi Tạp Tư lấy ra năm đồng, cho một đứa bé trong đó.

Một đứa bé buông lỏng tay ra, nhưng đứa kia nắm càng khẩn trương lên!

"Như thế nào, con cũng muốn sao!"

"Chú --" Đứa bé tội nghiệp nhìn anh!

"Được rồi!" Bùi Tạp Tư lấy ra năm đồng, cho đứa bé còn lại!

Hai đứa nhỏ rốt cục buông anh, anh nhìn lại 79 đồng, đi vào tiệm Fastfood! Sau khi ăn xong, thời điểm chuẩn bị trả tiền --

Ánh mắt anh nhìn đến bóng dáng màu trắng đang ngồi ở bên kia.

Mà lúc này, cô gái đang ăn mỳ cũng đang nhìn anh.

Sau khi Bùi Tạp Tư trả tiền, liền đi đến trực tiếp ngồi xuống đối diện cô! "Ha ha, thật sự là rất khéo nha! Em nói thử xem đây có phải gọi là duyên phận không, cho dù em không muốn gặp tôi, nhưng chúng ta cũng sẽ gặp lại!"

Tư Vũ cũng kinh ngạc, nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài. "Đây là nơi công cộng, người nào cũng có thể vào đây, cho dù là ngươi không quen biết gặp nhau, đi vào quán này dùng cơm, thì cũng đều có duyên phận!"

"Em lúc nào cũng cố ý nói quan hệ của chúng ta rất xa -- chúng ta hiện tại nói như thế nào cũng là vợ chồng!"

"Rất nhanh sẽ không còn nữa rồi!"

Ánh mắt Bùi Tạp Tư nheo lại, có thâm ý khác nói: "Tương lai chuyện như thế nào tôi cũng không biết, nhưng nói thí dụ như nếu lui trở về mười tháng trước, tôi cũng không có nghĩ tới, tôi có thể lấy em làm vợ, đối với Tư Vũ tôi vẫn xem là em gái của mình vậy. Nói thật, biết em rất được, dáng người, làn da đều là số một, tuy tôi nổi tiếng phong lưu nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ lên giường cùng em --"

Tư Vũ giống như không có nghe thấy, không vội không chậm một đũa lại một đũa ăn mì sợi, căn bản không vì lời nói của anh mà ảnh hưởng!

Cô càng không phản ứng lại, Bùi Tạp Tư lại càng nghĩ muốn gây sự chú ý đến cô, lời nói anh ngày càng rõ ràng khiêu khích. "Ngày đó em câu dẫn tôi, tôi còn sợ tới mức không biết xuống tay như thế nào! Nhưng không tồi, em từng bước một dẫn đường cho tôi --"

Tâm Tư Vũ run lên, không phải vì anh quá phận nói những chuyện thân mật, khiến cô run sợ khó xử. Cô tức giận buông đũa xuống, chuẩn bị đứng lên. "Tôi ăn xong rồi! Nếu anh hiện tại có thời gian, vậy chúng ta liền đi ly hôn đi!"

Lại là ly hôn, đáng chết, chẳng lẽ anh nói những lời này, không gợi nhớ lại được chút hồi ức nào của cô sao? Bùi Tạp Tư không để ý đến câu nói lạnh lùng của cô, tiếp tục nói: "Lúc trước chuyện kia mặc dù không nói lời nào, nhưng lại thật sự ngoan độc hấp dẫn người, quyến rũ như vậy, làm hại tôi căn bản không dời tầm mắt ra được -- mà thời điểm kia em cũng rất ôn nhu, mỗi khi không có ai thì sẽ luôn chủ động ôm tôi, hôn môi tôi --"

"Thời điểm đó tôi có bệnh, là bệnh nhân --" Thời điểm đó bản thân có phải rất ngu không?

"Nếu có một người phụ nữ đang mang bệnh mà ôn nhu, săn sóc tôi, tôi tình nguyện mong em vĩnh viễn bệnh!" Bùi Tạp Tư duỗi thẳng cánh tay, một tay kéo cô về lại trên ghế ngồi! "Được rồi, tôi biết em bây giờ đối với tôi không có cảm giác, tôi căn bản ảnh hưởng không tới nửa điểm cảm xúc em, vậy em ngồi ở chỗ này, theo giúp tôi ăn miếng cơm, được không?"

"Tôi không rảnh --"

"Em còn không có ăn hết, lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt, cũng sẽ làm mất may mắn đó!" Những lời này là Vũ Nghê thường nói, sau đó mọi người liền đều nhớ kỹ, quan trọng hơn là cũng làm theo!

Tư Vũ thấy được mình chỉ mới vừa ăn được hai ba đũa gì đó, quả thật cũng cảm giác lãng phí thức ăn thì rất có lỗi!

"Em đã nói đối với tôi em không có cảm giác gì thì dù sao cũng đang đói, ngồi ăn chung luôn đi!" Bùi Tạp Tư buông lỏng ra tay cô, cho thấy anh cũng rất quân tử!

Anh đã nói như vậy thì há cớ gì đang đói mà cô phải bỏ đi chứ, nghĩ như vậy nên Tư Vũ lại cầm đũa lên.

"Ha ha, mấy ngày chưa gặp qua phụ nữ, hiện tại có mỹ nữ ngồi ăn cùng, cảm giác ăn mỳ cũng ngon hơn nhiều nha!"

Anh nói gần nói xa một mực chiếm tiện nghi của cô, điều này làm cho Tư Vũ cực kỳ không thoải mái. "Tốt lắm, tôi có thể cùng ăn với anh một lúc!" Cô cũng cần phải phản kích lại anh cho thỏa đáng! "Đúng rồi, anh có dám không?"

Bùi Tạp Tư nhướng nhướng lông mày, "Có dám không chuyện gì? Chẳng lẽ em còn có thể cường bạo tôi?"

"Tốt lắm, tôi đây cùng anh ăn cơm, anh có phải nên mời tôi ăn cái gì không?" Mặc dù anh hai đã báo cho người Bùi gia, không cần chế tài anh nữa, nhưng hiện tại anh tới nơi này ăn cơm, ít nhất có thể chứng minh hiện tại anh cực kỳ thiệt hại về tiền bạc!

Chỉ một yêu cầu này của Tư Vũ cũng đã làm cho anh suy nghĩ đau cả đầu nhưng vẫn sĩ diện đáp ứng cô "Được, em muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên đi."
Bình Luận (0)
Comment