Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 41

Vũ Nghê bị ném trên giường to , sức nặng làm mặt phẳng giường vùi lấp thành một cái hố . Lạc Ngạo Thực ác hiểm nhìn chằm chằm cô gái trên giường , khóe miệng nguy hiểm nâng lên , cơ thể phảng phất một đà ớn lạnh khiến người ta phải run sợ

Trong lòng của cô không khỏi rùng mình , nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo , hai tròng mắt nhìn hắn

Từ trước đến giờ chưa bao giờ hắn giận dữ và mất bình tĩnh như hôm nay . Đi về phía giường lớn , kéo cao cằm cô lên chất vấn :"Em bình tĩnh thật đấy , không có lời gì muốn nói cùng tôi sao ?!"

Vũ Nghê dùng hết can đảm nhìn vào đôi mắt lạnh băng của hắn , nhàn nhạt nói :"Tôi không có !"

"Phó Vũ Nghê , em thật to gan , dám công khai cho tôi cắm sừng , lại còn không biết sợ ?!" Lúc nói chuyện , trên trán của hắn đã nổi gân xanh . Sống đến hai mươi tám tuổi đời , đây là lần đầu tiên hắn giận đến phát run , mạch máu trên trán phồng cả ra ngoài

"Lạc tổng giám đốc , tôi chưa hề làm anh mất mặt , lại càng không cắm sừng anh . Tôi đang tự tìm cách kiếm tiền cho công ty . Nhà tôi cần tiền bạc , anh đây biết chuyện , không phải sao ?! Anh không cho tôi mượn , tôi đương nhiên phải đi tìm người khác . Những chuyện này , anh nên rất rõ mới phải !" Cô bình tĩnh nhìn hắn , khạc ra từng chữ

"Thật là miệng lưỡi bén nhọn , bởi vì tôi không cho cha em vay vốn , nên đây là lý do em cùng lão già đấy ra ngoài hẹn hò phải hay không ?! Không cho tôi cắm sừng ?! Đó là tôi may mắn , vừa vặn xuất hiện ở chỗ này . Chết tiệt , nếu như mới vừa rồi tôi không nhìn thấy các người , các người sớm đã gian díu với nhau , có đúng hay không ?!" Vừa nghĩ tới đây , hắn liền dùng sức nắm cằm của cô , tròng mắt giận dữ trở nên u tối . Tâm hắn càng thêm tức điên lên

Cái lão khốn kiếp đó cũng từng nổi danh chốn thương trường , cô thế mà lại đi cầu xin lão . Hắn tuyệt đối tin tưởng cô sẽ hy sinh thân mình vì công ty

Bị hắn nhục nhã quá nhiều , trong lòng cảm thấy chua xót khiến ánh mắt Vũ Nghê đỏ lên . Tại sao hắn luôn không tin cô , từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc , hắn một mực vẫn không tin tưởng cô .

Bỏ qua đau đớn dưới cằm , Vũ Nghê nhạo lên một nụ cười rất tự nhiên , buông lỏng miệng nói :"Lạc tổng giám đốc , phản ứng của anh không phải quá kích động đấy chứ ?! Nếu như tôi nhớ không lầm , thì tôi bất quá chỉ là một ‘danh phận’ . Hơn nữa anh và tôi đã giải thích rõ ràng với nhau , giữa chúng ta không có bất kỳ sự trói buộc nào . Hôn nhân của chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa ! Anh cần gì phải quan tâm tôi gặp mặt với ai ?!"

"Em nói xong chân lý rồi chứ gì ??"

Vũ Nghê kiên định gật đầu.

Cơn thịnh nộ đã đi quá xa , Lạc Ngạo Thực hoàn toàn mất khống chế , nụ cười trên khóe miệng càng trở nên tà ác . "Phó Vũ Nghê , em thật vì tiền , chuyện gì cũng có thể làm , phải hay không ?!"

"Đúng thì thế nào , nhưng mà tôi lại nói cho anh biết . Lạc Ngạo Thực , là anh , là anh không có tư cách mắng tôi , anh không có ! Từ khi chúng ta kết hôn đến bây giờ , số lần anh ở nhà đếm tới đầu ngón tay , anh lấy quyền gì mà đòi kiểm soát tôi ?!" Hắn nặng nề làm nhục , làm cô không khống chế nổi tức giận.

"Ha ha . Tốt , em không phải vì tiền thì cái gì cũng có thể làm sao ?! Vậy bây giờ em phải phục vụ tôi , sau đó em muốn cái gì , tôi đều có thể cho em !" Nói xong , Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê ép lên giường , cánh tay cởi dây lưng quần ra

"Không muốn , anh buông tôi ra , tôi không muốn !" Lần này , Vũ Nghê rơi lệ , hoang mang sợ hãi hô to , đánh hắn !

"Em đừng nên dối lòng , tôi so với lão già kia đương nhiên phải cường tráng hơn chứ ?! Phó Vũ Nghê , thể hiện bản lãnh của em đi . Cho tôi xem , em rốt cuộc có trình độ gì . Ha ha , đừng nói năm ngàn vạn . Chính là mấy trăm , mấy ngàn vạn , tôi đều có thể cho em ~!"

Nói xong , Lạc Ngạo Thực trực tiếp xé rách quần dài màu đen kia ——
Bình Luận (0)
Comment