Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 467

"Hai đứa mày là Lạc Dật và Hoan Hoan?" Ba Lâm cách kính râm nhìn hai đứa nhỏ, lạnh lùng hỏi!

Hoan Hoan sợ hãi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không có biểu tình gì, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi!

So với Hoan Hoan, lá gan Lạc Dật rõ ràng rất lớn, bộ dáng cậu như không có chuyện gì. Nghiêng đầu, dương cằm lên."Ông là ai? Nhìn ông cũng là người có tiền? Như thế nào kinh tế bị đình trệ, công ty muốn đóng cửa, cho nên muốn bắt cóc tôi để đòi tiền sao?"

"Thằng nhóc lúc nói chuyện khẩu khí cũng không nhỏ, xem ra mày thật sự là con trai của Lạc Ngạo Kiệt rồi !"

"Đúng vậy, xem ra làm con trai của ba tôi rất dễ dàng lọt vào người xấu ...!" Lạc Dật rất muốn châm chọc lão già đáng ghét trước mắt một phen, nhưng cậu cũng biết như vậy sẽ rất nguy hiểm, thời điểm không phải lúc cậu đấu võ mồm!."Ông già, tôi biết các người là vì tiền bạc, nếu là vì tiền bạc liền không nên làm chúng tôi bị thương! Các người hiện tại hãy gọi cho ba tôi đi!"

"Ha ha, tên nhóc này rất thông minh. Nhưng thật sự rất đáng tiếc - - "

Lạc Dật cảm giác có phần không thích hợp, nheo ánh mắt lại."Đáng tiếc cái gì? Ông tới cùng muốn làm gì?"

Tóc hoa râm của ba Lâm bị gió thổi rối loạn, càng tăng thêm phần đáng sợ khiến người khác sợ hãi, nhất là đối với hai đứa trẻ mà nói, căn bản chính là một lão yêu quái!"Tao là đến đòi mạng của tụi mày, tao muốn tiểu quỷ các mày đi Âm Tào Địa Phủ hầu hạ con trai và con gái tao! Hừ, tụi mày muốn trách thì trách ba và mẹ của tụi mày, là bọn nó đã hại chết con trai và con gái tao, tao cũng cần phải cho bọn nó nếm thử loại đau khổ khi mất đi con này!"

Lúc nói những câu sau cùng, ba Lâm đã là điên cuồng gầm thét, so với kẻ điên không thể không giống!

Hai đứa trẻ hoảng sợ tựa vào một chỗ, hiện tại tay chân bọn họ đều bị trói, căn bản không có cách nào chạy trốn! Mà hiện tại bốn phía cũng không thấy được người nào, bọn họ có la to như thế nào nhất định sẽ bị mấy ngườ này lập tức giết chết - -

Lạc Dật đánh bạo thăm dò hỏi: "Vậy hiện tại ông giết chết hai chúng tôi, chẳng lẽ ông không sợ bị cảnh sát bắt đi sao? Có lẽ ông lớn tuổi như vậy giết hai đứa nhỏ chúng tôi, hình như rất dễ, nhưng ông thật sự không sợ xuống Địa ngục sao?"

Ba Lâm càng thêm kích động, chỉ vào Lạc Dật và Hoan Hoan."Ba và mẹ của tụi mà, hại chết hai đứa con của tao, mày biết không? Hại chết rồi ! Tao cái gì cũng không có, tao còn sợ xuống Địa ngục sao?" Ông ta hét to, nắm đấm chỉ về hướng hai tên thanh niên kia."Các người đem hai đứa nhỏ này xử lý đi, tôi muốn bọn họ lập tức chết!"

"Được, ông chủ, loại chuyện này ngài cứ để cho hai anh em chúng tôi lo, ngài cứ yên tâm đi!" Tên thanh niên dáng cao to, đem Hoan Hoan và Lạc Dật xách lên, hướng địa phương bí ẩn đi tới- -

Gánh không được áp lực Hoan Hoan rốt cục khóc, nức nở nhìn người xấu trước mắt."Chúng tôi vẫn còn là con nít, các người như thế nào có thể xuống tay đối với hai đứa con nít như thế? Nếu các người đem tôi đi giết, các người không sợ buổi tối đi ngủ gặp ác mộng sao? Không sợ về sau lương tâm bị khiển trách sao?"

"Mày con nha đầu này câm miệng lại cho tao , lại không phải chúng tao muốn giết chúng mày, là ông già kia, gặp phải ác mộng cũng là ông ta gặp, cùng chúng tao có quan hệ gì!" Tên thanh niên có dáng thấp nói như đúng lý hợp tình, rõ ràng chính là một người thiếu kiến thức pháp luật!

Hoan Hoan khóc ngày càng hung, bé lập tức sẽ chết, bé thật sự sẽ chết, thật không cam lòng, đến chết bé còn không có gặp mặt ba ruột của mình, cũng không có gọi qua tiếng ba ba! Hu hu, chú Tạp Tư đến cùng có phải bé không? Mẹ và chú Tạp Tư có thể tái hôn không, sau đó có thêm một em bé khác.

Suy nghĩ đến mẹ và chú Tạp Tư về sau sẽ có thêm em bé khác, mà bọn họ sẽ quên mất mình, tâm Hoan Hoan đều đã tan nát, nước mắt càng giống như vỡ đê, không ngừng tuôn ra ngoài."Các người cũng không thể để trễ thêm một hai ngày nữa hãy giết tôi được không? Tôi mới cùng mẹ tôi ở cùng một chỗ không lâu, tôi đã ở trong cô nhi viện tận bảy năm, hu hu, tôi cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới có thể tìm được ba mẹ ruột bao giờ, tôi rất không dễ dàng tìm được, còn chưa ở chung vài ngày, các người liền muốn giết tôi rồi !"

Thanh niên có dáng người thấp, bị Hoan Hoan nói đến đôi mắt có phần đỏ."Mày đừng nói nữa, có được hay không? Làm trong lòng tao cũng ê ẩm, một lát nữa tao phải xuống tay như thế nào hả!"

"Van cầu các người, buông tha chúng tôi đi! Chúng tôi đều là con nít, van cầu các chú, van cầu các chú mà!" Hoan Hoan khẩn trương cầu xin, bé biết như vậy có lẽ không được, nhưng là như thế này ít nhất vẫn còn có chút hi vọng?

Nãy giờ Lạc Dật vẫn không có mở miệng nói chuyện, ngẩng đầu nói: "Kỳ thật các người cũng có thể không cần giết chúng tôi, các người có thể gặp ba tôi đòi tiền, như vậy các người vừa có tiền, chúng tôi vừa đổi được cái mạng, các người cớ sao lại không làm đi? Đương nhiên, các người cũng có thể lựa chọn nguyện trung thành với ông lão khùng kia, hai chú chúng ta thương lượng một chút có được hay không? Nếu các người thực sự muốn giết người, liền giết một mình tôi đi, thả chị ấy, chị ấy thật sự rất đáng thương!"

Lúc này, Lạc Dật và Hoan Hoan đã bị kéo đến một nơi rất bí ẩn , cũng là nơi sắp xử quyết - -

"Hô hô, Lạc Tư Vũ, mày cùng anh trai của mày đều đang tìm con mình sao? Tao nói cho mày biết, con của tụi mày hiện tại đã chtees rồi! Không có sai, chính là tao đã giết. Tụi mày không phải không phải hại chết con trai và con gái tak sao? Lúc này vừa lúc một mạng đền một mạng, khà khà, tụi mày đại khái có thể báo cảnh sát tới bắt tao, tao hiện tại còn cái gì để sợ - - khà khà - - "

"Không - - ông đem con tôi đi nơi nào, ông nói cho tôi biết, nói cho tôi biết!" Tư Vũ không tin nên đối với điện thoại hét to, đúng lúc người bên kia điện thoại cúp máy!

"Làm sao vậy, Tư Vũ!" Bùi Tạp Tư xông tới ôm cô."Ba Lâm Hiên nói gì đó? Ông ta tới cùng nghĩ muốn cái gì?"

Bọn hắn đã điều điều tra ra là ba của Lâm Hiên đã bắt bọn trẻ, nhưng hiện tại bọn trẻ ở nơi nào, còn không có tin tức - -

Tư Vũ níu chặt cánh tay Bùi Tạp Tư, nước mắt bi thương không ngừng từ trong ánh mắt chảy ra.

Bùi Tạp Tư phản cầm cánh tay của cô, đè thấp giọng."Trước đừng khóc, nói cho anh biết, ông ta đã nói gì đã?"

Sau một lúc lâu, Tư Vũ mới tìm được thanh âm, run rẩy cánh môi nghẹn ngào nói: "Tạp Tư, ông ta nói ông ta đã đem con giết, ông ta nói con gái đã không còn, a - - "

"Không, hẳn không!" Bùi Tạp Tư lắc đầu, an ủi cô."Em tin tưởng anh đi, hai đứa nhỏ nhất định là còn sống, bọn nó sẽ không chết đâu!" Kỳ thật lúc này trong lòng anb cũng rất lo lắng, nhưng là anh không thể biểu hiện ra ngoài!

Tư Vũ cực kỳ bi thương ngồi trên mặt đất, níu chặt quần của Bùi Tạp Tư."Tạp Tư, cứu con của chúng ta, van cầu anh cứu con của chúng ta, con bé không thể chết được, em muốn gặp con gái của em- - "
Bình Luận (0)
Comment