Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 471

Tuy Lạc Dật nói cô bé rất là ngu xuẩn nhưng trong thâm tâm bé biết rằng mình cũng không ngu xuẩn lắm.

“Chú Tạp Tư đâu?” Hoan Hoan nhìn trái nhìn phải cuối cùng cũng phát hiện ra trong phòng bệnh thiếu đi một người nào rồi. “Là chú Tạp Tư đưa con tới bệnh viện, hiện giờ chú ấy đi đâu rồi?”

Trong phòng bệnh nhất thời im lặng.

Hoan Hoan ngước nhìn về phía mẹ của mình.

Lạc Tư Vũ cầm lấy khăn mặt và đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Hoan Hoan lại nhìn về phía mẹ Vũ Nghê.

Vũ Nghê vừa muốn mở miệng nói cho cô bé biết.

“Anh Hai, chị Vũ Nghê, Lạc Dật, mọi người về nhà đi, để em ở lại đây là được rồi.” Tư Vũ nói vọng ra từ trong phòng vệ sinh, cũng thành công ngắt lời nói của Vũ Nghê muốn nói.

“Chị à, mấy ngày nay chị cũng sắp sinh rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tư Vũ nói như thế, cộng thêm ông xã Lạc Ngạo Kiệt cũng kiên trì khiến Vũ Nghê không thể không nói lời tạm biệt Hoan Hoan và sau đó cả nhà ba người bước ra khỏi phòng bệnh.

“Hoan Hoan giờ như thế nào rồi? Tư Vũ vẫn không tha thứ cho em sao?” Bùi Tạp Tư đang ngồi trên chiếc ghế ngòai phòng bệnh vội đứng dậy chắn ngang đường đi của một nhà ba người Lạc Ngạo Kiệt.

Lạc Ngạo Kiệt liếc anh một cái sau đó kéo vợ con rời khỏi bệnh viện.

“Chị à, nói em biết đi, con gái em hiện giờ ra sao rồi?” Bùi Tạp Tư giữ chặt cánh tay của Vũ Nghê.

Một bên tay bị ông xã yêu quý nắm lấy và kéo đi về phía trước, cô đành vừa đi vừa đáp: “Hiện giờ Hoan Hoan ổn định rồi, cậu đừng lo lắng. Nếu như hiện giờ Tư Vũ vẫn chưa tha thứ cho cậu thì cậu cũng đừng sốt ruột….”

“Không sốt ruột? sao lại có thể coi như không có gì xảy ra được? đó là con gái của em mà, vậy mà em muốn nhìn con bé một chút cũng không được.” Bùi Tạp Tư hổn hển nói, chỉ là hiện giờ anh không phải tức giận Tư Vũ mà là giận chính bản thân mình. Anh thật là một tên chết tiệt ngu ngốc, năm lần bảy lượt Tư Vũ đều nói với anh rằng Hoan Hoan chính là con ruột của anh vậy mà anh lại không tin.

Hiện giờ anh xứng đáng bị mẹ con cô ruồng bỏ.

“Hoan Hoan không phải là con gái của cậu, con bé là con cháu của Lạc gia, cậu đừng có nhận bừa chúng tôi làm người nhà.” Lạc Ngạo Kiệt cố ý chọc giận Bùi Tạp Tư bởi vì em gái anh bị tổn thương quá nhiều bởi tên đàn ông này.

"Lạc Ngạo Kiệt, sao anh lại qua cầu rút ván như thế hả, Bùi Tạp Tư tôi trước đây đối xử với anh như thế nào anh quên sạch rồi sao? Hiện giờ anh đáng lý ra phải giúp đỡ tôi chứ, anh có hiểu đạo nghĩa này hay không hả?" Bùi Tạp Tư buồn bực chất vấn.

Căn bản Lạc Ngạo Kiệt không thèm để ý đến phản ứng của Bùi Tạp Tư, một mực kéo vợ con mình đi vào bên trong thang máy.

Nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Bùi Tạp Tư tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất quá hiện giờ không phải là lúc trả thù, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Cạch…cạch” cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.

Tư Vũ từ trong phòng bệnh đi ra.

“Tư Vũ, làm sao vậy? Em muốn đi mua cái gì sao?” Bùi Tạp Tư đón cô lại và hỏi.

“Hiện giờ thì không cần gì cả, trong đây không thiếu thứ gì. Vả lại nơi đây an ninh cũng rất tốt, anh đi đi.” Vẻ mặt Tư Vũ lạnh lùng. Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy anh nữa.

“Tư Vũ, em có thể cho anh gặp con gái được không?” lúc này Bùi Tạp Tư trông rất nghiêm túc so với dáng vẻ “bất cần đời” mỗi khi, tựa như một người cha lo lắng cho con gái của mình.

“Cám ơn anh đã cứu mạng con gái của tôi, hôm trứơc anh cũng bị rút không ít máu, cũng chưa được nghỉ ngơi cho tốt, cho nên anh về nhà đi.” Cô cực kỳ muốn mắng chính bản thân mình rất đáng chết, hiện giờ dưới tình huống thế này mà cô vẫn còn lo lắng cho anh.

“Hoan Hoan là con gái của anh, anh không cần lời cám ơn. Vả lại hiện giờ anh không thấy mệt mỏi gì cả, anh chỉ muốn chăm sóc cho con gái thôi.”

Nghe anh nói một tiếng “con gái” khiến cho Tư Vũ có một cảm giác thật sự châm chọc. “Hiện giờ anh tin rồi sao? Nhưng mà muộn rồi, tôi sẽ không để cho Hoan Hoan nhận anh đâu, anh nên từ bỏ ý nghĩ này đi.”

“Tư Vũ, trứơc đây đúng là anh đã phạm sai lầm to lớn, nhưng hiện tại mọi việc đã được sáng tỏ rồi, em vì lý do gì không chịu tha thứ cho anh? Hơn nữa, trước đây chúng ta tốt lắm mà, em vì sao bỗng dưng đổi ý, nói không cần anh là không cần nữa?” Bùi Tạp Tư buồn rầu khó hiểu nói.

Tư Vũ khép hờ mi mắt, có rất nhiều đau xót, ủy khuất cùng tức giận. “Bởi vì tôi thật sự không nghĩ tới là anh không hề tin tưởng tôi, cho rằng tôi cố ý nói Hoan Hoan là con gái anh. Nếu như Hoan Hoan không phải gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này, tôi bất quá sẽ chấp nhận chuyện này, tôi tin rằng sự việc sẽ được sáng tỏ vào một ngày nào đó. Nhưng mà Hoan Hoan đã lâm vào nguy hiểm thì tòan bộ sự việc bỗng dưng đã được sáng tỏ hết rồi. Hiện giờ tôi không có biện pháp nào ép mình phải tiếp nhận anh, cũng không có biện pháp để cho Hoan Hoan nhận người cha là anh cả.”

Tư Vũ cũng biết bản thân mình bướng bỉnh, kỳ thật người một nhà thì nên bỏ qua và đòan viên không phải tốt lắm sao? Nhưng mà hiện giờ cô không có cách làm cho mình nuốt xuống cơn giận này.

“Anh cùng Hoan Hoan là cha con cùng chung huyết thống, đây là máu mủ tình thâm, em nghĩ em cứ nói không cho anh nhận con thì không cho được sao? Có thể em nói anh không phải là ba của Hoan Hoan là không phải sao? Dù Hoan Hoan không kêu anh là ba thì anh cũng vẫn là ba của con bé.” Bùi Tạp Tư công khai quyền lợi cùng thân phận của mình, khẩu khí tựa như kiên định.

Tư Vũ mở to hai mắt, châm chọc anh. “Buồn cười ghê, không phải trước đây anh không thừa nhận sao? Hiện giờ vì sao mở miệng là “cha con ruột thịt”, tự nhận mình chính là “ba của con bé”? bản thân anh không thấy mình rất buồn cừơi sao? Bùi Tạp Tư, con gái của tôi không dám trèo cao để có được người ba này đâu, anh đi đi.”

“Anh không đi, hai mẹ con em đều ở trong này thì sao anh có thể yên tâm mà đi? Em còn chưa có ăn cơm mà, anh đi mua cơm cho em.” Dứt lời, Bùi Tạp Tư lo sợ Tư Vũ sẽ đuổi anh đi hoặc lại nói anh không phải là ba của Hoan Hoan cho nên khẩn trương đi trước một bước.

Đương nhiên không phải anh bỏ đi thật sự mà là vì hai mẹ con Tư Vũ mà chăm sóc.

Cốc…cốc…cốc…

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Tư Vũ hướng cửa phòng bước tới, mới vừa hé mở thì đã nhận được một túi đồ ăn trưa.

Nghe thấy tiếng động, Hoan Hoan tò mò nhìn về phía cửa. “Mẹ, người ta đưa đến cơm trưa sao?”

“ừ…” Tư Vũ cầm hộp cơm đi trở về. “Hoan Hoan giờ muốn ăn cơm luôn hay là lát nữa ăn?” con bé vừa mới ăn một miếng bánh kem trong bữa sáng thì chắc là không có đói bụng liền.

“Lát nữa đi mẹ.” Hoan Hoan lắc lắc đầu. “Mẹ, ai mỗi ngày đưa cơm trưa tới cho chúng ta vậy? là chú Tạp Tư phải không?”

“Không phải, là mẹ đặt ở bên ngòai đấy!” Tư Vũ tùy tiện buông ra một lời nói dối.

“A…, mà kỳ lạ thật nha, sao con có cảm giác hương vị của những buổi ăn trưa này rất giống chú Tạp Tư làm lúc trước nha!” Hoan Hoan tỏ ra nghi hoặc. “Mẹ, vì sao dạo này không thấy chú Tạp Tư vậy? không lẽ chú ấy bận rộn nhiều việc lắm sao?”

Tư Vũ thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh con gái. “Con rất nhớ chú ấy sao?”

“Vâng, đương nhiên rồi. Mẹ,trên đường chú Tạp Tư đưa con đi bệnh viện, chú ấy đã chấp nhận làm ba của con rồi mà.” Hoan Hoan đem chuyện hôm trước kể cho Tư Vũ nghe, sau đó thân thể bé nhỏ tựa vào lòng mẹ mình. “Mẹ, mẹ cùng chú Tạp Tư mau mau tái hôn đi được không mẹ?”

Tư Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mím môi cười lên, sau đó đến gần bên tai con gái thì thầm…..
Bình Luận (0)
Comment