Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 489

“Ư…”

Sau khi dỗ con ngủ, Vũ Nghê nằm lại trên giường lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được, sau chịu không nỗi xuất ra âm thanh thống khổ rên rỉ.

Nằm bên cạnh, Lạc Ngạo Kiệt duỗi thẳng cánh tay mở đèn ngủ đầu giường. “Em làm sao vậy?”

Vũ Nghê vẻ mặt thống khổ nhăn lại cái mũi, vặn vẹo thân thể. “Ài…”

“Nói ra xem nào?” Lạc Ngạo Kiệt lo lắng cho vợ hỏi, thấy nãy giờ bà xã mình không nói gì thì khẩn trương xem xét.

Vừa mới đẩy nhẹ bờ vai của cô, đem thân thể của mình nghiêng qua một chút thì thấy vạt áo ngủ màu hồng nhạt của Vũ Nghê ẩm ướt một mảng lớn, ngay cả tấm drap trải giường cũng bị thấm ẩm ướt luôn rồi.

“Ha ha…” Lạc Ngạo Kiệt thở dài nhẹ nhõm, cười ra tiếng, khuôn mặt anh tuấn nhất thời lộ ra vẻ tà ác.

“Anh còn có thể cười được sao?....mau đi lấy cho em máy hút sữa đi, lấy luôn một cái chén nữa.” ngực bị trướng sữa khiến cho tòan thân Vũ Nghê đau đớn, không còn sức để mở mắt, cả hai tay vịnh xuống giường cố gắng ngồi dậy.

Lạc Ngạo Kiệt trầm mặt không nói nhìn chằm chằm Vũ Nghê, hai tròng mắt như mắt chim ưng nở rộ, cười tà tà xấu xa. “thật ra thì “máy hút sữa” đang để kế bên vậy mà em bắt anh đi lấy nữa sao?”

“Hả? Anh để ở đâu?” Vũ Nghê lạnh lùng hỏi chồng, hai mắt vẫn đang tìm kiếm máy hút sữa. Nói là kế bên, không lẽ trên đầu giường sao? Không có, bên cạnh gối hả? cũng không có nha. Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt như hỏi. “Ở đâu?”

“Không phải ở đây sao?” Lạc Ngạo Kiệt chỉ chỉ vào miệng mình, chồm sát về phía Vũ Nghê.

Vũ Nghê đẩy khuôn mặt anh tuấn của chồng đang dựa gần mình, vừa tức vừa buồn cười. “Đồ háo sắc, anh đừng có làm bậy.” Nếu vừa rồi anh không khiêu khích cô thì hiện giờ cô cũng không phải khó chịu như thế này. Trên quần áo ướt một mảng lớn không nói, vậy mà drap giường cũng ướt là sao.

Lạc Ngạo Kiệt bày ra bộ dạng vô tội nhìn vợ mình, chớp chớp mắt. “Anh như thế nào làm bậy chứ, không lẽ em không biết miệng anh hút sữa rất giỏi sao? Đầu tiên là không hề có độc nè, lại cực kỳ vệ sinh nè, mỗi tối anh đều đánh răng cẩn thận theo thói quen đó nha, đâu đấy xong xuôi cả rồi. Mà miệng của anh nhất định không làm vú em bị đau đâu, miệng của anh rất nhân tính nha. Thứ ba, miệng anh trở thành máy hút sữa di động thế này thì em sữ dụng cực kỳ thuận lợi và vệ sinh đó, bằng không em phải chịu đựng sữa “tràn” thế này đi, đôi khi khiến cho quần áo bị dơ thì không nói mà còn làm cho chăn nệm cũng ướt luôn rồi đây này.”

Ngực của Vũ Nghê đang trướng đau, run rẩy tê dại từng cơn, bên phải là “kho lương thực dự trữ” càng thêm trướng to, đương nhiên khiến cô càng đau hơn, tựa như nếu sữa bên trong mà không thể chảy ra ngòai được thì không chừng ngực của cô có thể nổ mạnh đó nha.

Vũ Nghê đang bị đau đớn tòan thân nên không còn tinh lực cùng anh cãi lý, cau mày nói: “Vậy thì anh không được lợi dụng cơ hội có dụng ý khác, không được khiêu khích em, bằng không cực kỳ ảnh hưởng đến sức khỏe của em đó.”

Nghe được vợ yêu nói như thế, hiển nhiên người chồng là anh thật sự mừng rỡ rồi.

Lập tức giơ tay chào theo kiểu “tuân lệnh”, sau đó tòan bộ thân thể của anh chợt bổ nhào về phía trước, hai đầu gối lập tức quỳ xuống bề mặt chiếc giường. “Anh tới đây.”

Anh tựa như mèo mù vớ phải mỡ, đem áo ngủ của vợ mở ra, nhìn thấy hai bầu ngực đang phình to ấy thì hai mắt lặp tức “biến hóa” mất rồi.

“Nhanh lên, sao anh cứ lề mề như vậy?” Vũ Nghê mất kiên nhẫn thúc giục, đau không thể chịu được nữa.

Lạc Ngạo Kiệt giơ lên một dấu hiệu “OK”, đôi má hướng ngực của vợ kề sát, vừa mở miệng chuẩn xác ngậm chặt bầu ngực của cô.

Ùm….trong lòng Vũ Nghê thở dài một tiếng.

Mà Lạc Ngạo Kiệt cũng âm thầm thở dài trong lòng, nhất là một dòng sữa mẹ ấm áp chảy theo dòng tiến vào trong miệng anh từ bầu ngực của vợ, anh lập tức cảm thấy đầu óc chóang váng, tòan thân một trận tê dại, lỗ chân lông đều dựng thẳng đứng lên hết cả. (Lemon Phan = ha ha ha edit đến đây mắc cười quá.)

Ư…..Vũ Nghê nhắm lại hai mắt, cảm nhận dòng sữa mẹ đang hành hạ cô đang bị rút ra từ từ thỏai mái, cuối cùng thì không còn khó chịu nữa rồi.

Lạc Ngạo Kiệt tựa như trẻ con, điên cuồng hút, cảm thụ được bầu ngực trương căng của vợ đã từ từ mềm lại. Thật là ngọt, dòng sữa tươi rất ngọt.

Nhưng một cỗ dục vọng lại bỗng nhiên bùng phát, ban đầu chỉ là muốn giúp cô giải phóng bớt lượng sữa trong ngực, nhưng mà bầu ngực từ từ mềm mại khiến cho anh nỗi lên một ý niệm khác, ngậm ngậm trong miệng càng có nhiều “thịt”, cơ hồ đem cả bầu ngực của Vũ Nghê nhồi hết vào trong miệng anh, chóp mũi của anh đã thâm nhập sâu vào trong da thịt của Vũ Nghê, thì anh mới có thể mãn nguyện, sau đó chậm rãi xoay tròn đầu ngực của Vũ Nghê.

Vũ Nghê từ từ cắn chặt môi dưới, nguyên nhân vì muốn tốt cho cô thôi, nhưng mà cô thậm chí lại có một ý nghĩ khác….

Hiện giờ cô biết bản thân cô không muốn đẩy anh ra, cô nguyện ý để cho anh hút càng sâu, càng sâu thêm vào.

Cảm giác được vợ mình không hề cự tuyệt, Lạc Ngạo Kiệt thay đổi phương thức hút đến bất thường, động tác nuốt rồi nhả thành thạo bắt đầu.

Cánh tay mềm mềm trắng như tuyết ôm lấy mái tóc của anh, luồn sâu vào bên trong đó….

“Không…” Vũ Nghê đang trong trạng thái bị kích thích hết sức, bỗng nhiên Lạc Ngạo Kiệt nhả ra nụ hoa đỏ hồng của cô.

Vũ Nghê cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhìn anh, ủy khuất hiện lên trên cánh môi.

Lạc Ngạo Kiệt lộ ra nụ cười mê người, gương mặt càng thêm cưng chiều. “Không thể làm tiếp được, nếu còn tiếp tục đối với cơ thể em không tốt.”

“Tất cả là tại anh, sao lại muốn quyến rũ em.” Vũ Nghê giơ lên cánh tay đấm liên tục vào ngực chồng mình trả thù.

Đồng thời cũng là xả giận đối với chính bản thân mình. Sao cô cũng tự nhiên biến thành người háo sắc thế này, lúc này mà cũng có thể sinh ra phản ứng với anh.

Lạc Ngạo Kiệt ôm cô vào ngực, tiếp nhận đôi bàn tay trắng như phấn của vợ. “Ha ha, anh đâu có quyến rũ em đâu, em đừng đổ oan cho anh à nha.”

“Đều tại anh, tại anh.” Khẽ động đậy khiến cho cổ áo ngủ của Vũ Nghê mở ra một bên, lộ ra hơn một nữa bầu ngực. Ngòai ra còn có đôi tay nõn nà….

“Sao lại tại anh chứ, xem ra em cũng đang dụ dỗ anh đấy thôi. Em xem lại mình đi, cơ thể lộ ra thế kia không phải là đang…..” tầm mắt Lạc Ngạo Kiệt vừa vặn rơi vào nốt ruồi son trên cánh tay của Vũ Nghê, không nhịn được mà nói ra. “Nói thật ra thì gen này đúng là thần kỳ nha, trên cánh tay của con mình cũng có một nốt ruồi son giống của em như đúc.”

Vũ Nghê nheo lại ánh mắt, bên tai bỗng nhiên vang lên lời của Tư Vũ ngày đó nói. “Mẹ Hai, trên cánh tay của Hoan Hoan cũng có một nốt ruồi son ngay tại vị trí y như Bùi Tạp Tư truyền cho, chị Vũ Nghê cũng có một cái cũng là do mẹ truyền lại. Vậy thì sao Tạp Tư lại có? Không lẽ ba chồng con cũng có nốt ruồi son ngay đó sao?”

Nghĩ tới đây, ngực Vũ Nghê nhất thời căng thẳng. Thật là trùng hợp, không sai biệt một ly một tí nào, sao có thể khéo như thế? Trên tay của Bùi Tạp Tư cũng có một nốt ruồi son? Mà mẹ ruột của mình lại là mẹ Hai của Bùi Tạp Tư?

Chuyện này…

Vũ Nghê tự đóan khả năng sự việc. Chẳng lẽ Tạp Tư chính là….

“Em sao vậy? Đang suy nghĩ đến chuyện gì sao?” Lạc Ngạo Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc của cô, quan tâm hỏi.

Vũ Nghê lắc lắc đầu, “Không có gì, đi ngủ thôi, mai anh còn phải đi làm đó….”

“Được!” anh khẩn trương nằm xuống vị trí của mình, nếu không thì anh sợ lát nữa anh không thể khống chế nỗi dục vọng của mình, đến lúc đó người chịu thống khổ chỉ có anh mà thôi.

Nằm trên giường Vũ Nghê không thể nào ngủ được, trong đầu đều là nghĩ đến chuyện “Nốt Ruồi Son”.

Không được, ngày mai nhất định cô phải hỏi mẹ mình.

Sáng sớm nhận được điện thọai của con gái, bà Hòang Mai Diễm khẩn trương đi tới biệt thự thăm con và cháu ngoại.

Bởi vì là ngày thừơng nên Lạc Ngạo Kiệt cũng không có ở nhà, cho nên Bùi lão cũng hiểu rõ, sau khi đưa bà tới nơi liền lái xe đi, khi vợ gọi điện thọai đến thì tới đón bà về.

Bà Hòang Mai Diêĩm tay chân lanh lẹ thay đổi tã cho cháu ngọai, ôm bé vào trong ngực một hồi. Không lâu sau tay chân đá lọan xạ, trong miệng phát ra tiếng “Y y nha nha” thì đứa bé liền ngủ thiếp đi.

Nhìn mẹ mình đặt bé vào nôi, Vũ Nghê đứng sau lưng bà liền mở miệng nói. “Mẹ…”

Bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngọai, trả lời con gái “Có chuyện gì sao?”

Vũ Nghê suy nghĩ vài giây, sau cùng dò hỏi. “Mẹ, mẹ như vậy chấp nhận không danh không phận đi theo chú Bùi, có phải vẫn có một cái gì đó ràng buộc mẹ, buộc mẹ không thể không làm như thế?” có người phụ nữ nào không sợ thân phận kẻ thứ ba của mình mình sáng tỏ, thế mà những năm gần đây cũng không nhìn đến con gái ruột của mình một cái.

Thế mà cô còn tin rằng mẹ thật sự thương mình.

“…nói như thế nào? Lúc ấy mẹ mang theo em gái của con bỏ đi, tiền bạc trên người nhanh chóng sử dụng hết. Con có biết đối với một phụ nữ đã một lần dang dở hôn nhân thì còn có thể tìm người đàn ông như thế nào đây? Chú Bùi của con có tất cả khiến cho phụ nữ ý lọan tình mê, không có thể phản đối được, thay vì tùy tiện tìm lấy một người sống chung chi bằng mẹ tình nguyện chọn lựa người đàn ông mẹ yêu bắt đầu lại.”

“Mẹ, từ khi bắt đầu đến giờ mẹ không hề yêu ba con đúng không?”

Nhìn con gái một hồi lâu, bà gật gật đầu. “Đúng thế! Mẹ vẫn chưa quên được chú Bùi của con, con phải biết rằng một khi trong lòng có một người thì rất khó yêu thêm một người đàn ông khác. Cho nên năm đó ba con muốn ly hôn, mẹ thật sự không có trách ông ấy.”

Tâm trạng của Vũ Nghê nhất thời trầm xuống, có chút đau đớn thay cho ba của mình. Từ nhỏ đến lớn cô một mực trách ba, xem ra cô có chút sai lầm rồi. Có lẽ ba của mình là một người đáng thương. “Mẹ, vì sao trên người của Tạp Tư cũng có nốt ruồi son? Rốt cuộc con cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.”

Bà Hòang Mai Diễm nhíu mày. “Ý của con là sao? Trên người nó có nốt ruồi thì làm sao mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”

Vũ Nghê bắt lấy cánh tay của bà, nhìn vào ánh mắt bà và cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, Tạp Tư có phải con trai ruột của mẹ không?”

Bà Hòang Mai Diễm vùng ra khỏi cánh tay của Vũ Nghê. “Vũ Nghê, con nghĩ con đang nói gì vậy? Nó làm sao lại là con của mẹ được? Tạp Tư cùng mẹ không có một chút quan hệ nào hết, nó chỉ là con trai của Bùi Chấn Lương thôi”

“Mẹ, thật sự không phải sao? Nhưng mà con có cảm giác mẹ đối với Tư Vũ và Tạp Tư đặc biệt tốt…..”

“Đó là bởi vì chú Bùi của con mà thôi.” Bà khẳng định. “Con đó nha, sinh con xong là đầu óc cũng hồ đồ rồi, đã vậy còn có ý nghĩ điên khùng nữa. Chờ hết thời gian ở cữ mẹ dẫn con ra ngòai dạo, nhân cơ hội đó mà thanh tĩnh đầu óc đi.”

Tuy mẹ mình vẫn một mực phủ nhận, nhưng mà Vũ Nghê lại không tin, cô cũng có cảm giác này, trực giác mách bảo chuyện này không hề tầm thường.

“Ư….” Bỗng nhiên, bà Hòang Mai Diễm rên lên một tiếng, nhíu mi đè lại ngực của mình…..
Bình Luận (0)
Comment