Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 545.2

Quan Tĩnh làm bộ như không hề nghe thấy!

Chợt, bàn tay cô đặt ở dưới mặt bàn bị anh nắm lấy!

Cô định rút ra, nhưng anh lại cầm thật chặt.

"Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?"

"Buông tôi ra!"

"Lần này anh nói nghiêm túc đấy... "

"Anh có nói thật hay không thật cũng chẳng có liên quan gì đến tôi!"

Tưởng Vũ Hàng vẫn dùng thủ đoạn quen thuộc, lẵng nhẵng dây một cách vô lại. Từ trước đến nay, chiêu này đối với cô mà nói, rất có hiệu quả, cô lại bị gục ngã dưới trò vô lại của anh. "Sao lại không có liên quan, anh nói nghiêm túc với em đấy! Chúng ta kết hôn đi, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau đi nước Pháp một chuyến để đặt trang phục áo cưới! Anh nghĩ em mặc trang phục áo cưới vào, so với cô dâu hôm nay ở đây nhất định còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần!"

"Tôi nghĩ tôi cũng sẽ mặc trang phục áo cưới trong ngày kết hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không phải cùng với anh!" Quan Tĩnh nở một nụ cười tươi như hoa với anh, cố ý biểu hiện cho anh thấy mình khá hạnh phúc."Tôi đã có bạn trai, anh đã gặp rồi đấy!" Mặc dù trên miệng cô nói như vậy, nhưng ở trong lòng cô lại không ngừng nói lời xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Cô không còn cách nào khác, trước mắt chỉ có thể lợi dụng Lý Sấm mà thôi!

Sắc mặt Tưởng Vũ Hàng biến đổi lớn. Anh nghĩ Quan Tĩnh và Lý Sấm có thể có chút quan hệ với nhau, nhưng anh lại không ngờ bọn họ sẽ nhanh chóng như vậy Bất quá cô và anh cũng chỉ mới vừa chia tay khoảng một tuần lễ thôi mà? Chẳng lẽ hiện giờ quan hệ của bọn họ cũng đã thân mật đến mức có thể bàn bạc chuyện kết hôn rồi sao?

Thừa dịp anh đang hết sức buồn bã mất mát, Quan Tĩnh rút tay mình lại, phòng ngừa chuyện rắc rối có thể xuất hiện khi hai tay nắm lấy nhau.

Bởi vì có nhiều người, bất kể trong lòng anh đang tức giận cỡ nào, nôn nóng đến bao nhiêu, anh cũng chỉ có thể hạ thấp giọng chất vấn ở bên tai cô: "Anh không tin, làm sao em và hắn lại có thể nhanh chóng đến như vậy? Em không cần phải ra sức chống đỡ giữ thể diện ở trước mặt anh đâu!"

"Giữ thể diện trước mặt anh ư? Không đâu, với tôi chuyện đó không cần thiết!" Quan Tĩnh lắc đầu một cái. Mặc dù bây giờ nhìn thấy sự hốt hoảng trong hai tròng mắt của anh, nhưng cô lại có một chút khoái trá. Chỉ có điều, chuyện này chỉ có một mình cô biết. Cô không hề cố ý chọc giận anh, hay làm cho anh ghen tuông. Cô chỉ muốn kéo dài khoảng cách với anh, không muốn để anh lại bắt nạt mình nữa mà thôi!

Tưởng Vũ Hàng lại càng thêm tức giận, hô hấp của anh đã trở nên nặng nề, ngực lại càng phập phồng nhiều hơn giống như con ếch vậy: "Ha ha, có thể thấy được, chúng ta mới chia tay chưa được bao lâu, hai người cũng đã bắt đầu rồi !"

Quan Tĩnh nóng mặt lên."Vậy sao anh còn nói, điểm này hiện giờ đã không còn quan trọng nữa!"

"Không quan trọng, làm sao có thể không quan trọng đây? Anh muốn biết, khi em và hắn ta bắt đầu lui tới với nhau, hắn có biết chúng ta đã từng sinh hoạt tình dục hay không?" Ánh mắt anh như trêu đùa, nhưng trong lòng lại đang tức giận. Đáng chết, vừa nghĩ tới chuyện ngày trước cô còn ở dưới người anh yêu kiều uyển chuyển, bây giờ cô lại cùng với người đàn ông kia nói chuyện yêu đương, anh đã muốn giết cô, giết cả tên kia!

"Tôi đi ra phòng rửa tay!" Cô thật sự đã không chịu nổi anh nữa rồi, nếu như còn ngồi ở dây nữa, thật sự cô sẽ khóc mất!

Cô nhấc chân lên, bước nhanh đi về phía phòng vệ sinh!

Khi cô sắp đến gần phòng vệ sinh, đột nhiên cảm thấy thân thể bị người ở phía sau đụng vào. Lúc này, hôn lễ đã bắt đầu, ánh sáng trong phòng tiệc tối sầm lại, bốn phía chỉ còn ánh đèn mơ hồ!

Đúng lúc, mọi người ở đó đang hò hét ầm ỹ cả lên, nên càng không có ai chú ý tới cảnh có chuyện gì đó xảy ra chung quanh mình!

"A..."

Miệng của cô bị người nào đó bịt chặt lại, mặc dù không nhìn thấy người phía sau, nhưng ngửi mùi vị quen thuộc này cô cũng biết đó là ai!

Anh lôi cô vào trong thang máy, trực tiếp ấn nút lên tầng chót!

Dọc theo con đường ấy, cũng thật đúng là đúng dịp, cũng chỉ gặp phải một cô phục vụ, mà cô gái phục vụ kia lại cúi đầu đầy nhu nhược, giả bộ như không nhìn thấy gì cả!

Cứ như vậy, Quan Tĩnh bị anh mang vào trong phòng Tổng thống!

Cô bị anh dùng sức đẩy mạnh làm cả người ngã vào trên chiếc giường lớn!

Tưởng Vũ Hàng cởi tây trang trên người, vứt ở trên sàn nhà.

Quan Tĩnh từ trên mặt giường bò dậy, mái tóc bị rủ xuống che kín gương mặt, lộ ra làn da trắng noãn không tỳ vết, đôi mắt tròn phóng ra cái nhìn vô cùng tức giận."Anh không nên đối xử với tôi như vậy? Anh hãy đi tìm những cô gái khác đi, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người cao hứng đấy!"

Không cần nhiều lời, cô cũng biết anh mạnh mẽ kéo cô tới đây mục đích là muốn gì!

"Các cô gái khác sao? Tôi lên giường với các cô gái ấy, cô lại không ăn giấm sao?" Ngữ khí của anh trở nên lạnh lùng lạ thường, rét lạnh thấu xương!

"Sẽ không đâu, nếu như đã chia tay, trong lòng tôi đã không còn có anh, cho nên tôi thấy cũng chẳng cần thiết phải ghen!" Cô nói rất lạnh nhạt, trong ánh mắt nhìn anh lộ vẻ khó hiểu sâu sắc."Thậm chí khi tôi đã buông tay rồi, anh cũng sẽ không buông tha cho tôi được sao?"

"Thật sự đã buông tay rồi sao, trong lòng cô đã không còn chút xíu chỗ đứng cho tôi nữa ư?"

Cô lặng lẽ đi về phía cửa."Hy vọng rằng, rất nhanh anh sẽ có thể tìm được cô gái mà anh thích ... "

"Chó má!" Anh gầm nhẹ một tiếng, đưa tay ra túm lấy cô, lập tức kéo cô vào trong ngực!"Quan Tĩnh, cô cho rằng tôi, Tưởng Vũ Hàng này là vật gì vậy? Là con chó nhỏ sao? Khi cô thích thì sẽ trêu chọc, khi cô không thích nữa thì sẽ đưa chân đá tôi ra ngoài sao?"

Cái gì vậy? Anh tự cho rằng anh có thể nói lời như vậy sao?

Những lời này phải là cô nói ra mới đúng chứ?

"Anh buông tôi ra!"

"Cô muốn tôi buông tay của cô ra thì cũng có thể, vậy cô cho tôi một lần, tôi sẽ buông cô ra! Mấy ngày nay không ở cùng nhau, anh rất nhớ em!" Anh nói ra nỗi khát vọng của mình, đó là suy nghĩ thật của anh. Nhưng ngay câu tiếp theo sau, thì anh lại điên cuồng gầm thét."Mẹ kiếp, tôi chính là kỹ nam đang lên cơn nghiện đây, đang muốn va chạm với cô đấy!"

Nói xong, anh nhao vào trên người cô dùng sức đè lên, làm cả hai người cùng ngã vào trên chiếc giường lớn!

Người cô bị trĩu xuống, phảng phất như bị một khối đá tảng rất lớn nặng nề đè lên vậy, khiến cô hoàn toàn không sao thở nổi."Anh muốn làm gì vậy?"

"Muốn em...” Anh nói xấu xa, làm như Quan Tĩnh chính là một phụ nữ tùy tiện, chỉ cần muốn, là có thể cỡi!
Bình Luận (0)
Comment