Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 546

Cảnh dâm loạn Tưởng Vũ Hàng đa bị Quan Tĩnh đang đứng ở thang máy khác nhìn thấy toàn bộ. Sự xúc động vừa mới dâng lên trong nháy mắt như bị nước lạnh dội vào dập tắt! Còn mơ tưởng vì đứa nhỏ mà muốn sống cùng với nhau nữa sao? Cô thực sự quá đơn giản đến nực cười, cô đã quá tự tin vào mình rồi !

Cô cho rằng cô là cái gì đây? Cho rằng cô có thể khống chế được anh sao? Chỉ cần cô gật đầu, anh có thể yêu cô thật sự sao?

Thật nực cười!

Cho tới tận bây giờ anh vẫn không hề đối xử tệ bạc với bản thân mình, sống cùng với cô nhưng anh cũng chưa từng hết lòng với cô, nếu không thì tại sao khi bọn họ vừa mới chia tay, ngay lập tức bên cạnh anh đã có phụ nữ khác rồi!

Tuy trái tim rất đau, nhưng cô vẫn còn thật may mắn, ít nhất cô cũng không hề ngu ngốc đi tìm anh nói mình đã mang thai, vì đứa nhỏ hai người hãy chung sống với nhau được không?

Ha ha, thật may là đã để cho cô bắt gặp cảnh này trước!

Trong giờ phút này, trong lòng Tưởng Vũ Hàng xẹt qua một sự áy náy giống như anh bị vợ bắt gian tại giường vậy. Anh áy náy, thậm chí là sợ hãi, sợ cô sẽ không cần anh nữa, sợ cô giận anh, sợ cô căm hận chính bản thân anh!

Nhưng rất nhanh lý trí đã quay lại, anh cảm thấy buồn cười vì sự sợ hãi của mình. Vì sao mà phải sợ? Có cái gì rất đáng sợ kia chứ?

Rõ ràng hai người đã chia tay, hơn nữa còn là cô đã vứt bỏ anh. Hiện giờ anh có ở cùng với những phụ nữ khác, cùng dây dưa, giao hoan, cô cũng sẽ không có chút động lòng. Bởi vì giờ đây trong lòng cô đã có một người đàn ông khác. Còn đối với bản thân anh, chắc chắn Quan Tĩnh cũng chỉ coi anh như bạn, người qua đường ABC nào đó mà thôi.

Quả thật anh đã quá đa tình, thật đúng là đồ đại ngu ngốc mới tự tin vào mình như thế!

Anh đã sai rồi sao? Không, anh không sai chút nào hết!

Trong lòng anh sự áy náy, sợ hãi vẫn nguyên vẹn như cũ. Anh đã cùng quẫn tới cực điểm, khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô ưu của Quan Tĩnh, trong lòng anh lại nổi lên sự phẫn nộ.

Không có cảm giác gì, được, cũng tốt!

Trái tim cô lại đang nhỏ máu, Quan Tĩnh nhanh chóng lên tiếng chào hỏi với Vũ Nghê: "Tớ đang bận lên chương trình, không hàn huyên với cậu được nhiều!"

“... Được!" Vũ Nghê chỉ nói được một từ khô khốc như vậy, trong ánh mắt toát ra sự đau lòng đối với Quan Tĩnh!

Quan Tĩnh cũng không đi lại về phía thang máy, cô nhanh chóng rẽ vào một chỗ ngoặt, đi về phía cầu thang bộ bên kia, lúc này cô tình nguyện đi bằng cầu thang bộ...

Sau khi Quan Tĩnh đi xa, Vũ Nghê vọt thẳng vào trong thang máy, cũng không quan tâm đến lúc này quần áo của Tưởng Vũ Hàng thế nào, cũng không quan tâm đến trong thang máy còn có một cô gái nổi tiếng khác, hiện tại đang có tình huống dâm loạn đến mức không chịu nổi như thế nào!

Cô giơ tay lên, nặng nề giáng cho Tưởng Vũ Hàng một bạt tai!

Âm thanh vang lên rất rõ ràng, khiến cho rất nhiều người chú ý!

Chỉ có điều Tổng giám đốc hiện tại bị người khác đánh, những nhân viên không may đi ngang qua, lại dám vây lại mà xem hay sao? Cũng có ai dám giúp tổng giám đốc tát một cái trở lại trên mặt chủ biên Phó Vũ Nghê không? Mà vị trí chủ biên kia thì có gì mà tổng giám đốc không thể chống lại nhỉ? Nhưng xin đừng quên rằng, chồng của Phó Vũ Nghê là nhân vật nào, người này đã từng tung hoành trong thương giới (giới thương nghiệp), một đại nhân vật nghe danh ầm ầm, Lạc Ngạo Kiệt tiên sinh! Xin hỏi, ai không muốn cái đầu của mình mà dám đánh phu nhân của Lạc Ngạo Kiệt đây?

Không ai dám là cái chắc?

Hơn nữa, hiện tại lúc này tổng giám đốc đang xấu mặt, lại còn không nhanh chân mà chạy đi một chút, chẳng lẽ phải đợi tổng giám đốc đại nhân đuổi tận giết tuyệt, từ từ bịt hết miệng của mọi người nữa sao?

Cho nên, vì nghĩ cho bát cơm manh áo của bản thân, lúc này còn không cúi đầu chạy nhanh, giả vờ như không nhìn thấy cái gì hết, chạy trốn cho nhanh chứ còn ở lại đến khi nào?

Chỉ thấy, trong hành lang MBS, trước cửa thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, nhanh chóng giống như trên màn hình TV, tất cả mọi người đều nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại có một cô gái quần áo không chỉnh tề, vị tổng giám đốc bị tát vào mặt và chủ biên tiền nhiệm Phó Vũ Nghê!

Tưởng Vũ Hàng bị đánh cảm thấy đặc biệt uất ức, cực kỳ uất ức. Nhất là lúc bị Vũ Nghê ở đối diện chỉ trích anh và người phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy!

Rốt cục chịu không nổi nữa anh hét lên: "Dựa vào đâu mà đánh tôi chứ, là do Quan Tĩnh, cô ấy muốn chia tay với tôi, hiện tại chúng tôi đã không còn quan hệ với nhau, chẳng lẽ tôi lại không thể tìm bạn gái khác hay sao?" Sau hét xong, Tưởng Vũ Hàng càng có cảm giác hình như anh đã coi Vũ Nghê ở địa vị là người thân, bởi vì anh có thể hò hét với cô, đồng thời có thể nói với cô những lời nói đầy uất ức!

Sau đó, anh không để ý đến Vũ Nghê nghẹn họng đang trân trối nhìn anh, cũng không để ý đến người phụ nữ bên cạnh mình đang nhiệt tình như lửa, hổn hển đi ra khỏi thang máy.

Nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác dây dưa với nhau, lòng của cô thấy đau đớn, hơn nữa lại còn rất đau đớn!

Ánh trăng xuyên qua lớp kính mang theo cảm giác lạnh lẽo chiếu vào trong căn phòng tối đen...

Quan Tĩnh nằm ở trên giường, ánh mắt dõi theo luồng ánh sáng đó qua cửa sổ!

Hiện tại đã là mùa đông, sắp đến tết âm lịch, thời tiết thật sự rét lạnh đến khác thường. Băng giá đã phủ lên trên cửa kính thành một lớp thật dày. Mà ánh trăng khi rọi qua lớp băng này đã hắt ra thứ ánh sáng ngũ sắc, thành những giọt tròn lấm tấm nhiều màu sắc sặc sỡ!

Nhưng những thứ này lại không đủ để làm cho cô vui vẻ, chỉ càng làm cho lòng của cô nhiễu loạn, càng khiến cô cảm thấy trên thế giới chỉ duy nhất có cô là khổ sở!

Tất cả những chuyện khi còn nhỏ lại hiện ra trước mắt cô rõ mồn một. Cô bị các bạn xung quanh cười nhạo không có ba ba như thế nào, Bản thân cô lại khát vọng biết bao mình có thể có ba ba!

Nhưng lần đầu tiên khi mẹ đồng ý cho cô cùng đến ngôi nhà lớn của nhà họ Lạc, bị cái người mà cô gọi là ba ba kia, đến một cái liếc mắt nhìn cũng không có còn bị ông ta xua đuổi ra khỏi nhà, sau khi một tờ chi phiếu nện vào trên đầu cô, cô đã không còn trông mong vào 'ba ba' nữa rồi !

Cuộc đời của con gái riêng thật khổ thật chát, luôn cảm thấy bị kém cỏi, trước mặt người khác luôn không ngẩng đầu lên được, khi người khác bàn luận về 'ba ba' thì chỉ có thể trốn rất xa ở bên cạnh, rất sợ bị người khác hỏi đến mình!

Hai hàng nước mắt chảy dọc theo hốc mắt lăn xuống nhỏ giọt trên áo gối!

Trong chăn, hai bàn tay cô âm thầm vuốt ve nơi bụng. Cô nghẹn ngào nói với cục cưng trong bụng đầy ân hận:"Cục cưng, không phải là mẹ không thương con, mà là mẹ quá yêu con, mẹ không nỡ để con chịu khổ ở trên thế giới này, cho nên mẹ sẽ không sinh con ra, con có thể hiểu cho mẹ không?"

Nước mắt cô càng chảy xuống nhiều hơn, nhất là khi nghĩ tới việc đứa nhỏ này sẽ bị lấy ra, cô lại nghẹn ngào không thôi. Cô ôm chặt lấy bụng, trốn ở dưới chăn mền luôn miệng cầu xin tha thứ."Cục cưng, là mẹ không tốt, mẹ đã không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, cho nên chỉ có thể để con rời khỏi mẹ! Nhưng hàng ngày nhất định mẹ sẽ cầu nguyện cho con, cầu cho con khi được đầu thai lần nữa, nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt, thật tốt, cực kỳ tốt, lại còn có cả ba mẹ rất thương yêu con nữa... được... không ?"

Khi nói tới chỗ này, cô đã khóc không thành tiếng!

Cô cũng rất lưu luyến cục cưng, hiện tại cô cũng có thể cảm thấy sự lớn lên của nó. Bây giờ, hàng ngày cục cưng đều khiến cô ăn không ngon, không ngừng nôn mửa. Bé con có sức sống như vậy, còn nhỏ như vậy mà đã bướng bỉnh hiếu động như thế, thật sự cô rất luyến tiếc khi kiên quyết đoạt đi cuộc sống của nó!

Thực xin lỗi, cục cưng, thực xin lỗi!

Ngoài rất xin lỗi con cô còn có thể nói gì được đây?

Thời gian trôi cực nhanh, năm mới đã nhanh chóng đuổi năm cũ đi để đến với mọi người!

Tết năm nay, từ khi trưởng thành đến giờ, lần đầu tiên cô sôi nổi đến thế. Cô và Lạc Tư Vũ, cùng cảnh độc thân, đến nhà Jerry cháu của mình, cùng với Jerry, Vũ Nghê, cộng thêm hai cục cưng cùng trải qua tết âm lịch!

Đêm giao thừa, cô còn ra tay, trộn mấy món dưa ghém, được mọi người rất ưa thích!

Ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, đánh vài ván mạt chược sau đó cô nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Hàng! Anh nói với cô là năm nay được một nhân viên đắc lực đến chúc tết, kì thực anh muốn khoe anh có bạn gái, lại còn đến làm sủi cảo cho anh!

Lúc đó cô có cảm giác mình không thể nói nên lời, chỉ cảm thán sao tạo hóa trêu người!

Còn Lý Sấm vào lúc này lại gây cho cô sự xúc động rất sâu!

Ngày mồng một đầu năm anh nhờ Lý Giai làm thuyết khách, tổ chức ăn uống trong nhà.

"Này, lâu lắm rồi không được nghe Tĩnh Tĩnh hát đấy, ai da, cũng thật là, năm nay chúng ta tụ tập thế này mà không thể đi hát Karaoke được nhỉ!" Lý Giai than thở nói, bỗng nhiên vươn tay sờ vào bụng Quan Tĩnh."Không biết đây là cháu gái hay là cháu trai đây!"

Trong lòng Quan Tĩnh đau xót, rốt cuộc cô còn có cơ hội được biết đứa con mà mình mang thai là trai hay gái nữa hay không!

"A, thế nào rồi? Hiện giờ chẳng phải là cậu đang định xin thay đổi vị trí chủ biên sao? Tuy rằng làm như thế cũng có chút tiếc nuối, nhưng vì đứa nhỏ thì tất cả đều đáng giá!" Lý Giai là một bà chủ luôn suy nghĩ chu đáo mọi chuyện!

Đối với vấn đề này Lý Sấm rất quan tâm, nhưng anh cũng không hề lên tiếng, chính là muốn xem ý cô thế nào!

Quan Tĩnh lặng lẽ lắc đầu, cúi mặt xuống, mái tóc cực kỳ mềm mại che khuất gương mặt cô, cũng che bớt đi nỗi đau khổ của cô lúc này: "Tớ dự định không để lại đứa nhỏ này nữa !"

"Phốc” ... “cái gì..." Lý Giai vừa mới quát lên, cà phê trong miệng liền phun ra, chỉ thấy chất lỏng màu nâu bắn tung tóe ở trên mặt cô, trên chiếc bàn ăn màu trắng, trên mâm, thậm chí còn phun cả vào mặt, vào quần áo của người nào đó ngồi đối diện!

Cô vừa cầm giấy ăn lau mặt cho mình, vừa liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhưng năm mới lại được nhận nước miếng của tớ, xem như là cậu được may mắn, bởi vì miệng của tớ sáng sớm hôm nay vừa mới lên chùa để khai quang. Khà... khà, người được tớ phun vào, năm nay nhất định sẽ cực phát tài, liên tục gặp may!"

Hắc hắc, cô thông minh quá đi, những lời này thực sự chắc chắn có thể ngăn chặn lại miệng của anh trai.

"Này năm nay anh muốn phải cưới được vợ về nhà, vì vậy em sẽ phải giúp đỡ thuyết phục người con gái mà anh thích, khiến cô ấy gả cho anh..." Lý Sấm cũng cầm khăn giấy, nhanh chóng lau cà phê trên mặt, thuận tiện bắt đầu bắt chẹt em gái, khiến cô làm việc giúp mình!

Lý Giai nheo mắt lại, liếc anh họ mình bằng nửa con mắt: "Ai dà, thật sự là nan giải, tại sao nhà họ Lý của chúng ta Lý lại cho rằng anh là một người có tiền đồ nhất trong thế hệ thứ ba được nhỉ? Thật sự giống như đòi mạng người ta vậy. Có đúng anh là người cao nhất được chọn ra trong số những người lùn không? Hừ, mới như vậy mà đã không tự tin, ngay đến một người con gái cũng không nắm chắc được, còn có thể làm chuyện lớn gì đây?"

Sau khi làm tổn thương anh trai mình xong, cô đưa mắt nhìn vào Quan Tĩnh, buộc cô bạn phải phụ họa cho lời nói của mình: "Cậu nói có đúng không? Tĩnh Tĩnh?"

Quan Tĩnh bị hỏi xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào. Sao cô nghe mà có thể không hiểu hai anh em nhà họ đang đàm luận về cô bản thân cô được chứ!

Lý Giai nhanh miệng nói thêm: "Tĩnh Tĩnh, chi bằng cậu gả cho anh trai của tớ đi, xem như cậu giúp tớ! Khà khà, đỡ cho anh ấy không tìm được vợ, về sau khổ cả đời!"

"Giai Giai, cậu thật sự càng ngày càng có khả năng đùa đấy, tớ e rằng sau lưng Lý Sấm đang có một dãy các cô gái đẹp đang chờ gả cho anh ấy đấy, làm gì có chuyện không thể cưới được vợ đây." Quan Tĩnh tạm dừng vài giây, cười thần bí, sau đó lại mở miệng nói tiếp: "Tớ lại cho rằng, đến lúc đó không biết ai mới là người thật sự như lời đã nói đấy!"

Đối với lời nói đủa của Quan Tĩnh, đột nhiên, biểu cảm của Lý Sấm trở nên thật nghiêm túc: "Tôi biết người tôi nghĩ muốn cưới thực sự là ai, tôi luôn luôn biết rất rõ ràng người mà mình thích chính là ai!"

Lời nói bóng gió làm cho Quan Tĩnh chỉ muốn trốn chạy, trốn thật xa.

Đột nhiên, cô đứng bật dậy, đẩy cái ghế ra “xoạch”' một tiếng!

"Thật xin lỗi, lát nữa tớ còn phải trở lại đài, tớ đi trước nhé!" Nói xong, cô cầm túi lên, đi ra khỏi phòng bao được trang trí đơn giản mà lại không thiếu sự thanh nhã trang trọng!

Quan Tĩnh gần như chạy trốn ra bên ngoài, người cô còn chưa kịp lên xe thì cánh tay mảnh khảnh lập tức bị người từ phía sau kéo lại!

"Tĩnh Tĩnh, em muốn lấy đứa bé này ra thật sao?" Lý Sấm cúi đầu khẽ hỏi, trong giọng nói có sự đau lòng rất sâu rất sâu!

Quan Tĩnh không xoay người lại, nhìn chiếc xe đời mới màu trắng cô mới mua, qua ánh phản chiếu của cửa kính nhìn thân hình tiều tụy của mình: "Không bỏ đi, còn có thể làm thế nào nữa đây? Chẳng lẽ anh thật sự muốn em phải gắn tội danh con riêng lên lưng của nó hay sao? Đây là một chuyện rất tàn nhẫn, em thà rằng không ra sinh nó, chứ nhất định không để nó phải chịu đựng sự nhục nhã và đau khổ này!"

"Nhưng anh biết em không đành lòng mà, nếu như em thật sự bỏ nó đi, vậy thì em sẽ đau khổ cả đời!"

Trái tim Quan Tĩnh như rơi “bộp” xuống, sao anh lại có thể hiểu rõ mình như thế nhỉ: "Nếu quả thật là đau khổ, thì em chấp nhận người bị đau khổ chính là em, chứ nhất định không để nỗi đau khổ đó đè nặng ở trên người đứa con của em!"

Lúc này hai tay Lý Sấm đã túm được hai khuỷu tay của cô. Từ phía sau anh ôm cô vào trong ngực, dùng lồng ngực nóng bỏng của mình để làm ấm lại trái tim giá lạnh của cô.

"Nhưng anh lại không muốn để cho em phải chịu đựng nỗi đau khổ này. Tĩnh Tĩnh, anh biết em không thích anh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích em, anh muốn chăm sóc em! Coi như hãy suy nghĩ vì đứa con đi, hãy cho anh một cơ hội để anh có thể chăm sóc hai mẹ con em...” Anh thì thầm bên tai cô, giọng ấm áp, lời nói chân thành tha thiết!
Bình Luận (0)
Comment