Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 57

Gần tới giờ tan việc , Vũ Nghê nhận được điện thoại của Lâm Hiên , tâm tình cảm thấy lo lắng . Khúc nhạc jazz vang lên ở quầy bar , với lối thiết kế trang nhã , cô sớm tìm được một người nam nhân u sầu đang vùi đầu trong góc nhỏ

Nhìn hắn giờ đây thật khác với những ngày trước , trông dáng vẻ mất đi tính cách lịch sự , quần áo gọn gàng , đầu tóc thì bờm xờm , trên cằm mọc đầy râu

Lâm Hiên ngước mắt nhìn Vũ Nghê , cười hì hì chỉ vị trí bên cạnh "Ngồi đi , uống với tôi một chút . Bartender , cậu làm ơn cho vị tiểu thư này một ly rượu !" (Bartender : người phục vụ trong quầy bar)

"Cám ơn , cho tôi một ly nước ép trái cây được rồi !" Vũ Nghê từ chối

Lâm Hiên đem ly rượu trong tay uống cạn một hơi , ngay sau đó lại rót tiếp ly khác

Trên bàn đã cạn hết vài chai , cứ uống như vậy sẽ nguy hiểm tính mạng . Mấy ngày trước cô còn đọc được một tin về việc uống rượu quá nhiều có thể xảy ra đột tử . Vũ Nghê lo lắng tiến lên giành ly rượu của hắn "Lâm Hiên , cậu đừng uống nữa . Chuyện cũng đã xảy ra , uống nữa cũng chẳng giải quyết được gì ?!"

"Chị dâu , cho tôi , tôi muốn uống ... Tôi không muốn tỉnh táo , tỉnh táo chỉ làm tôi đau khổ" Hắn nhìn chằm chằm hai tay mình , thống khổ gầm nhẹ :"Ha ha , tôi đã giết người . Vốn dĩ là ca phẫu thuật chỉ có ba giờ đồng hồ , thế nhưng tôi kéo dài tới gần năm giờ , tôi còn là bác sĩ không chứ ?! Thân nhân bệnh nhân nói đúng , tôi là hung thủ giết người , tôi nên ngồi tù !"

"Không , cậu không phải là cố ý . Ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện này !" Đường đường là một nam nhân , vậy mà hắn lại chảy nước mắt

"Đó là trách nhiệm của tôi , bác sĩ gây mê đã nhắc nhở tôi , nhưng lúc ấy không biết tôi đang nghĩ cái gì . Cho đến khi huyết áp bệnh nhân bị tụt , nhịp tim không ngừng giảm xuống , mọi người bắt đầu luống cuống tay chân , lúc đó tôi mới ý thức được sai lầm của mình ! Chẳng hiểu tôi đang nghĩ cái quỷ gì vào lúc đó nữa !"

Ly rượu bị Vũ Nghê giành lại , Lâm Hiên dứt khoát trực tiếp rót rượu vào mồm

"Không được uống !"

Người dành người đoạt bất chợt nửa bình rượu vẩy vào trên người của Vũ Nghê , nhưng cô vẫn không để ý "Lâm Hiên , tôi đưa cậu về nhà !"

"Không cần , tôi không muốn về nhà . Về nhà chỉ làm tôi cảm thấy mình bất tài , vợ mình mất tích , mình cũng không tìm được . Ha ha , gia đình , sự nghiệp đều tồi tệ , tôi là một người đàn ông tệ nhất thế giới !"

"Không phải vậy , bất cứ ai trong cuộc sống cũng đều gặp trở ngại . Đó chỉ là vần đề chúng ta cần phải đối mặt . Đi thôi , tôi đưa cậu về nhà ! Bây giờ đã gần tám giờ tối , cậu uống say ở chỗ này , nếu như có chuyện gì xảy ra , tôi cũng khó gánh trách nhiệm , tôi lại không thể về nhà khuya ! Lâm Hiên , cậu đừng làm khó tôi , coi như tôi cầu xin cậu , về thôi , đừng uống nữa !"

"Chị dâu rõ ràng còn nhỏ tuổi , thế mà lại ăn nói áp đặt người khác thế , đơn giản là không cho người khác phản bác . Ha ha , phải hay không cùng anh rể ở chung một chỗ đã lâu , nên bị hắn lây bệnh !" Hắn mở miệng nhếch môi cười giỡn , đồng thời lảo đảo đứng lên

Nghĩ đến Lạc Ngạo Thực , tự nhiên trong lòng Vũ Nghê đau xót "Tôi chỉ khuyên được như thế này , nói nhiều lời an ủi cũng không giải quyết được vấn đề thực tế ! Nhưng cậu phải nhớ thật kỹ , những người thân bên cạnh đều quan tâm đến cậu !"

Lâm Hiên dùng sức sờ soạng cái miệng , đau khổ mà hỏi :"Thế anh rể không xem thường tôi à ?!"

Vũ Nghê lắc đầu một cái "Không đâu !"

Lâm Hiên cười nhạt "Chị dâu , chị ngồi xuống trước , tôi đến phòng vệ sinh một chút , sau đó liền theo chị về nhà !"

"Cậu có cần giúp đỡ không ?!"

"Không cần , tôi còn tỉnh mà !" Lâm Hiên đi ra , sau đó xoay đầu lại dặn dò Vũ Nghê :"Chị dâu , đừng uống nhầm đó , chị là người đẹp , cần phải cẩn thận !"

"Tôi biết mà , tôi sẽ không uống !" Cô cũng không phải là con nít , đương nhiên biết chứ !
Bình Luận (0)
Comment