Tổng Giám Đốc Châu Úc

Chương 10

"Cha, mẹ buổi sáng tốt lành." Cầu Lỵ đi vào phòng ăn, liền lộ nụ cười chào hỏi cực kỳ ngọt ngào.

"Bác trai, bác gái. Chào buổi sáng." Benney gật đầu chào hỏi.

"Ngồi đi! Khó có dịp được trở lại, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Cha Cầu Lỵ cười nói.

"Ách... rất tốt ạ! Cha thì sao?" Nghe cha nói một câu, khiến nụ cười của Cầu Lỵ cứng đờ, vội vàng hỏi ngược lại.

Thảm, cha là cố ý sao?

"Tiểu Lỵ, Benney, sao lại đứng ở chỗ này? Còn không mau ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm." Mẹ Cầu Lỵ bưng một mâm trứng ốp lết đi ra.

"A!" Cầu Lỵ vội vàng ngồi xuống.

Benney ở một bên ngược lại cảm thấy buồn cười, cô làm gì mà gương mặt khẩn trương vậy, rõ ràng là cô chột dạ mà.

"Benney, cháu ăn bữa sáng kiểu Trung được không?" Mẹ Cầu Lỵ cười nói, cũng không có nhắc tới chuyện cùng giường.

"Có thể, đối với đồ ăn cháu cũng không kén chọn." Benney cười nói.

"Mẹ, con đi múc cháo." Cầu Lỵ vội vàng đứng lên cầm chén múc cháo.

"Benney, lát nữa có muốn cùng Cầu Lỵ đi chỗ nào không?" Cha Cầu Lỵ hỏi.

"Còn chưa có quyết định, chỉ là có thể không thể ở quá lâu." Benney nói.

"Vậy thì lúc nào phải đi?" Cha Cầu Lỵ húp một hớp cháo con gái múc tới, tiếp tục hỏi.

"Trễ nhất ngày mai sẽ phải rời Đài Loan rồi." Anh ở lại Đài Loan đã ba ngày hai đêm rồi, trở về anh phải bay qua Mỹ cùng mấy vị quan chức giới chính trị thương lượng một chút về kế hoạch hợp tác.

"Nhanh như vậy? Bác tưởng là cháu có thể ở lâu mấy ngày đấy." Mẹ Cầu Lỵ xen vào nói.

"Thật rất xin lỗi! Nhưng cháu bảo đảm, chỉ cần cháu rảnh, nhất định sẽ trở lại thăm bác trai, bác gái."

"Điều này cũng không có biện pháp, người làm chuyện lớn vốn cần phải trả giá thời gian." Cha Cầu Lỵ mở miệng nói chuyện.

"Đừng nhắc tới cái này nữa, nhanh lên ăn một chút đi! Món ăn bị nguội không ngon đâu." Mẹ Cầu Lỵ cũng không có bày tỏ ý kiến nhiều, chỉ là kêu mọi người ăn cơm.

Từ đầu tới cuối, Cầu Lỵ im lặng không lên tiếng, chỉ sợ sơ ý một chút, đề tài sẽ đi vòng qua trên đầu cô. Hoàn hảo trừ bàn luận về chuyện làm ăn bên ngoài của Benney ra, chính là đang dùng cơm, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa ăn Cầu Lỵ giúp mẹ một tay dọn dẹp đồ ăn, mà Benney theo cha đến phòng khách nói chuyện phiếm.

"Mẹ, con tới giúp." Cầu Lỵ cười hì hì đoạt lấy bao tay trong tay mẹ đeo lên.

"Tiểu Lỵ à! Tuổi của con cũng không còn nhỏ, có một số việc mẹ vẫn muốn nói...”

"Mẹ... thật xin lỗi .., con biết rõ, con sẽ không tái phạm." Cho là mẹ muốn nói chuyện cùng giường, thần kinh Cầu Lỵ lập tức căng thẳng, vội vàng ngắt lời bà nói xin lỗi trước.

"Con ở đây nói bậy cái gì! Mẹ còn chưa nói xong, con chen vào nói cái gì, không có lễ phép!" Mẹ Cầu Lỵ giáo huấn.

"Được rồi! Mẹ... thật xin lỗi!" Cô vội vàng cười mặt làm nũng nói.

"Con cho rằng mẹ muốn nói với con chuyện con cùng Benney cùng giường hả?" Mẹ Cầu Lỵ dĩ nhiên biết trước lời cô nói là có ý gì. "Đứa ngốc, con cũng lớn như vậy, nên hiểu được mình làm cái gì, mẹ đây làm mẹ không thể lúc nào cũng quản con, mẹ cũng không muốn để con làm loạn cái gia đình này."

"Cái gì làm loạn gia đình? Con làm sao!" Cầu Lỵ không thuận theo phản đối, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng! Ai biết! Như đã nói qua, mẹ thấy Benney là một đối tượng tốt hiếm có, rất có thành ý cùng con lui tới, mẹ cũng nhìn ra được con rất thích cậu ấy, như vậy con lo mà nắm chặt, hiểu không?" Mẹ Cầu Lỵ thu hồi nụ cười, nghiêm chỉnh nói.

"Mẹ... con biết rồi!" Cầu Lỵ vừa rửa chén vừa lên tiếng.

"Biết thì biết, phải làm mới là thật, cá tính của con lúc nắng lúc mưa không cần hiện tại nhiệt tình đối với người ta, về sau liền bỏ rơi không thương tiếc, như vậy là không được. Còn nữa, cậu ta bận rộn như vậy, nói vậy về sau cũng không có thời gian ở bên cạnh con, cho nên cũng đừng cố tình gây sự, phải thông cảm nhiều cho người ta, biết không?"

"Mẹ, con mới không cố tình gây sự, mẹ không phải suy nghĩ quá nhiều đi! Anh ấy bận rộn như vậy, con cũng có thể sắp xếp thời gian của mình! Mọi người đều là người trưởng thành, cũng đều có công việc phải làm, nào có biện pháp cả ngày ở chung một chỗ?" Điểm này không cần mẹ nói, Cầu Lỵ sớm có chuẩn bị tâm lý.

"Con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, về sau cũng không được trở về khóc lóc nói cậu ta không có thời gian cùng con là tốt rồi, đây là lựa chọn của con." Thật ra thì bà nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày con gái sẽ mang bạn trai ngoại quốc trở về, nhất thời ứng phó không kịp, tối hôm qua còn có chút mất ngủ.

"Con mới sẽ không!" Cầu Lỵ cảm thấy mẹ suy nghĩ nhiều quá.

"Ai, thời gian trôi qua thực mau, suy nghĩ một chút giống như mới ngày hôm qua con còn nằm ở cạnh chân mẹ muốn mẹ ôm, hiện tại cũng hai mươi mấy tuổi rồi, không lâu nữa có thể lập gia đình, thật là không tưởng tưởng được." Mẹ Cầu Lỵ đột nhiên sầu não.

"Mẹ... không nên như vậy mà! Người ta hiện tại chưa có gả đi, người ta còn muốn ở bên cạnh mẹ làm con gái thêm mấy năm nữa mà!" Cầu Lỵ thấy hốc mắt mẹ ửng hồng, vội vàng ôm bà, trong mũi cũng có chút ê ẩm.

"Làm trò! Con cũng không cần đến lúc lớn bụng rồi mà về nói không đợi kịp, nhất định phải lập tức kết hôn." Mẹ Cầu Lỵ bị lời của cô trêu chọc nín khóc mỉm cười.

"Mới sẽ không!" Nói thì nói như thế, Cầu Lỵ lại bắt đầu lo lắng, từ lúc bắt đầu xảy ra quan hệ đến hiện tại, bọn họ cũng không ngừa thai, nên... sẽ không mang thai chứ?!

Không đâu, kinh nguyệt cô vừa mới qua không bao lâu, bởi vì áp lực công việc cũng không quá chính xác, chắc là rất khó mang thai đi? Cô ở trong lòng thầm nghĩ.

Không được! Vì mục đích an toàn, nhất định phải ngừa thai mới được! Cô không muốn lớn bụng mặc áo cưới, xấu xí chết mất!

Gặp gỡ cha mẹ Cầu Lỵ xong, cuộc sống Benney bắt đầu có thay đổi. Hiện tại trừ công việc, mỗi ngày anh đều muốn liên lạc cùng Cầu Lỵ.

Chuyện anh cùng với nhân viên cấp dưới lui tới, chỉ có mấy người thân cận cấp cao biết, mà Cầu Lỵ bên kia cũng chỉ có Vi An biết, có thể nói giữ bí mật đến nơi đến chốn, mấy tháng bình an vô sự.

Bọn họ không có biện pháp thường xuyên gặp mặt, ngược lại để cho bọn họ quý trọng thời gian bên nhau hơn. Có lúc quá mức nhớ nhung anh sẽ cùng Cầu Lỵ bay đến một nơi nào đó, cho cô một niềm vui bất ngờ. Kết quả địa điểm bọn họ gặp mặt bắt đầu thay đổi thành chạy vòng quanh trái đất.

Điểm này, Cầu Lỵ một chút cũng không có ý kiến, ngược lại còn thường xuyên lấy ra nói đùa, nói ngày nào đó bọn họ thật sự chạy khắp cả toàn thế giới, thì đi ra không gian vũ trụ là được.

Nhớ tới cuộc nói chuyện mấy ngày trước, khóe miệng của anh không khỏi hiện lên nụ cười.

Lần đầu tiên, hai người bọn họ bởi vì ý kiến không hợp mà cãi nhau trong điện thoại, nguyên nhân là vì nội dung sự kiện tin tức trên báo viết. Cãi nhau hơn một giờ, cuối cùng hai người mới phát hiện việc căn bản không liên quan đến mình, dừng mấy giây sau, hai người cùng nhau bật cười.

Sau khi gặp Cầu Lỵ, anh mới biết được trước kia công việc bận rộn thật có nhiều nhàm chán. Hiện tại không như vậy, có lúc công việc của anh càng thêm ngập đầu nhưng lại là vì thấy cô, thậm chí anh đã bắt đầu bồi dưỡng mấy người trợ thủ có thể một mình đảm đương một phần, để cho trong tương lai anh có thể có nhiều hơn thời gian ở bên cô.

Mà bây giờ, người khác đang trong sân bay Đào Viên Trung Chính, chuẩn bị cho Cầu Lỵ một niềm vui bất ngờ.

Một giờ sau anh đã đến hội trường tiệc cưới. Hôm nay là đám cưới bạn tốt của Cầu Lỵ Vi An. Lúc trước cô đã đề cập qua nói hôm nay mình sẽ đảm nhiệm công việc phù dâu.

Chắc hẳn khi cô làm phù dâu cô sẽ ăn mặc rất đẹp! Trong đầu Benney hiện ra hình ảnh ban đầu lúc bọn họ cùng nhau ăn tối ở khách sạn, cô mặc bộ lễ phục kia, anh nghĩ, có lẽ tối nay nên dụ dỗ cô mặc thêm lần nữa.

"Ách... tiên sinh...” người phụ trách tiếp đãi ở cửa ra vào nhìn thấy có người nước ngoài xuất hiện, có chút ngơ ngẩn, cuối cùng, có một người phù dâu mặc bộ váy màu đỏ chót đứng ra thử dùng tiếng Anh kêu lên.

"Xin chào, tôi là bạn của Vi An." Benney dùng tiếng Trung nói.

"A! Thì ra là anh là bạn Vi An! Đến đây... mời đến bên này ký tên." Thật may là anh nói tiếng Trung khiến cho phù dâu này nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy bộ dáng người đàn ông nước ngoài đeo kính mắt này thật sự rất đẹp trai! Đợi lát nữa nhất định phải tới hỏi thăm rõ ràng, thuận tiện tới xem có cơ hội bắt chuyện hay không...

"Đây là tiền mừng." Biết tục lệ người Trung Quốc, Benney trước đó đã chuẩn bị sẵn tiền lì xì bỏ lên trên bàn.

"Cám ơn! Anh có thể ký tên ở chỗ này." Dâu phụ chỉ vào vải lụa màu hồng trên bàn nói.

"Không cần. Tôi có thể đi vào chưa?" Benney mỉm cười từ chối.

"Có thể, có thể, dĩ nhiên có thể." Trời ạ... thật là nụ cười mê người! Dâu phụ bị nụ cười của anh làm cho điện giật bất tỉnh nhân sự.

"Cám ơn." Anh nhẹ gật đầu, liền xoay người đi vào hội trường tiệc cưới.

Trong hội trường, bởi vì sự xuất hiện của anh mà đưa tới một chút xôn xao nhỏ, không ít người không nhịn được tò mò cũng hướng qua bên này nhìn anh chăm chú, mà anh không thèm để ý chút nào, đeo mắt kính lên, nhìn vòng quanh hội trường tìm kiếm bóng dáng của Cầu Lỵ, nhưng không có phát hiện.

Người đâu? Đang muốn hỏi người, bên tai đột nhiên có người kêu tên của anh.

"Benney!" Cầu Lỵ che miệng kêu lên, không thể tin được anh thế nhưng xuất hiện tại nơi này.

"Cầu Lỵ, em thật đẹp." Benney đi tới hôn lên má của cô, hôm nay cô mặc chính là lễ phục chiffon màu xanh dương nhạt, tóc vén lên, đeo đồ trang sức trang nhã, thoạt nhìn vừa tao nhã lại mê người.

"Cám ơn, làm sao anh lại đến đây? Em nghĩ anh vẫn còn ở Nhật Bản chứ!" Hôm qua mới nói qua, không phải sao? Cầu Lỵ vừa mừng vừa sợ.

"Làm xong việc muốn tới tìm em!" Anh muốn nhìn thấy nụ cười vui sướng trên mặt cô.

"Vậy anh ở lại bao lâu?" Cô lôi kéo cánh tay của anh nói, hoàn toàn không có cảm giác ánh mắt ghen tỵ lẫn hâm mộ của không ít phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Tối mai bay."

"A...” Cô có chút thất vọng, lập tức lại nâng lên nụ cười lôi kéo anh đi."Em dẫn anh đi gặp Vi An, cậu ấy hôm nay rất đẹp!"

"Anh tin khi em làm cô dâu sẽ đẹp hơn nữa." Trong mắt anh, không có ai so với cô đẹp hơn.

"Lại còn chưa có làm cô dâu sao anh lại biết!" Trên mặt của cô hiện lên thẹn thùng đỏ ửng.

"Anh dĩ nhiên biết rõ." Anh cười nói.

"Ai để ý anh!" Cầu Lỵ nắm tay anh, đi thẳng tới phòng nghỉ ngơi, gõ gõ cửa: "Vi An, mình vào nghe."

Mở cửa, cô lui ra một bước để cho Benney đi vào, "Vi An, cậu xem ai tới rồi." Trừ cô dâu ra còn có hai người phù dâu cũng ở đây.

"A... trời ạ! Trời ạ! Mình không có hoa mắt! Người siêu cấp bận rộn của chúng ta lại xuất hiện." Vi An từ trên ghế đứng dậy, vẻ mặt hết sức khoa trương, cũng không có một chút dáng vẻ ngượng ngùng của cô dâu.

Tuy nói Benney là cấp trên, nhưng anh lại cùng bạn tốt nói yêu thương, đương nhiên cô có thể không cần bận tâm thân phận, lớn mật tha hồ mà cười giỡn, dù sao cũng có người chống lưng rồi! Cô hăng say vui mừng mà nghĩ tới.

"Chúc mừng cô." Benney cười nói, không coi việc cô nhạo báng là quan trọng.

"Benney, tôi mới phải cám ơn anh đã tặng quà lát nữa ăn nhiều một chút! Tôi nhớ anh chưa từng tham gia tiệc cưới kiểu Đài Loan thì phải!" Vi An cười nói.

"Không có."

"Vậy thì thật là tốt, có thể luyện tập trước, về sau sẽ có kinh nghiệm."

"Tôi hiểu rõ."

"Này! Hai người đang nói cái gì đây!" Cầu Lỵ xen vào nói, trên mặt không tránh khỏi những rặng mây đỏ hồng nhàn nhạt.

"Mình nói thật mà! Cậu cho rằng mình đang nói đùa à! Có gì là không được hôm nay sau khi mình kết hôn, không bao lâu liền tới lượt cậu rồi." Theo cô thấy, hai người bọn họ lui tới đã mấy tháng qua mà nhiệt tình không giảm, tương lai rất có cơ hội.

Vi An ở trong lòng tính toán, đợi lát nữa hoa cô dâu phải ném cho cô mới được.

"Thần kinh!" Cầu Lỵ đỏ mặt cười mắng, còn lại Benney ở một bên cười.

"Hắc! Hôm nay cô dâu lớn nhất, cậu còn dám mắng mình!" Vi An giả bộ tức giận.

"Dạ dạ dạ, xin lỗi, mình sai lầm rồi. Cẩn thận đừng dễ dàng tức giận như vậy, sẽ sinh nếp nhăn." Cầu Lỵ nói xin lỗi một chút nhưng trên mặt một chút thành ý cũng không có.

"Stop! Cậu không biết mình vĩnh viễn là mỹ nữ hai mươi lăm tuổi sao?" Vi An nói, đưa tới hai người phù dâu khác phải cười đùa.

"Đúng! Hôm nay cậu là lớn nhất, nói gì mình đều không có phản đối." Cầu Lỵ cười khanh khách cãi lại.

"Nè! Cậu nói gì vậy hả, cẩn thận mình đánh cậu bây giờ!" Vi An dĩ nhiên nghe ra được ngụ ý của cô.

"Được lắm! Chị em, dù gì cậu cũng là cô dâu, duy trì hình tượng một chút đi!" Cầu Lỵ tốt bụng nhắc nhở, nhưng mà thật sự cô ấy lúc nào thì có hình tượng đây? Hi...

"Hừ hừ! Không sao, chị em, mình ghi nhớ khoản này rồi, chờ lúc cậu kết hôn, xem mình đối phó cậu như thế nào” Vi An ngẩng đầu nói.

"Chờ ngày đó rồi hãy nói!" Đó là chuyện rất xa xôi Cầu Lỵ không nghĩ nhiều như vậy.

"Này! Thời gian đã tới...” ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, chú rễ Tiểu Mã đi vào nhắc nhở.

"OK! Benney, chúng ta đi ra ngoài trước." Cầu Lỵ dẫn anh cùng với hai người phù dâu cùng nhau trở lại hội trường tiệc mừng.

Bữa tiệc có bốn mươi mấy bàn, khách khứa cơ hồ đều ngồi đầy đủ. Cô lấm lét nhìn trái phải, đang muốn tìm vị trí ngồi, vừa lúc thấy mấy người phù dâu hướng cô phất tay, cô vội vàng lôi kéo Benney đi qua.

"Cầu Lỵ, bạn trai cô à?" Khi hai người vừa ngồi xuống thì phù dâu Tiểu Huệ ngồi cùng bàn liên tục hỏi tới không ngừng. Thẳng thắn mà nói, từ lúc người nước ngoài này bắt đầu bước vào hội trường, cô liền chú ý đến anh, nhìn thấy anh cùng Cầu Lỵ giống như vô cùng thân thiết, cô vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, còn có một điểm không cam lòng.

"Đúng vậy!" Cô gật đầu thừa nhận, ngồi gần như vậy, cô rất khó không chú ý đến biểu hiện hứng thú trong mắt cô ta, dĩ nhiên, cô cũng biết hứng thú này đến từ chính Benney.

"A... anh ta tên là gì?" Giọng nói Tiểu Huệ hơi nhỏ lại mang theo một chút thất vọng.

"Chính anh giới thiệu đi!" Cầu Lỵ đem vấn đề ném cho anh xử lý.

"Xin chào, tôi tên là Benney." Anh nhẹ gật đầu, coi như là chào hỏi.

"Thì ra anh cũng biết nói tiếng Trung à!" Tiểu Huệ cho anh một nụ cười cực kỳ sáng lạn.

"Biết một chút." Thái độ Benney lạnh nhạt.

"Anh nói rất chuẩn! Anh học tiếng Trung ở đâu vậy?" Mặc dù biết đó là bạn trai người khác, nhưng cô ta vẫn không cách nào kiềm chế ý nghĩ muốn tiếp cận anh. Lại nghĩ Cầu Lỵ cũng không đẹp hơn cô bao nhiêu, nói không chừng cô vẫn còn có cơ hội.

"Tiếng Trung của tôi hơn phân nửa là Cầu Lỵ dạy." Benney cố ý nắm tay Cầu Lỵ nói, không muốn cho cô ta ảo tưởng.

"A!" lời này khiến cho Tiểu Huệ sửng sốt.

Lúc này, hội trường vang lên tiếng pháo, đương nhiên là dùng loa phát ra, tuyên bố với mọi người tiệc mừng bắt đầu.

"Phương thức mở màn thật đặc biệt." Benney cúi đầu nói với Cầu Lỵ, trong lòng đang suy nghĩ đến lúc bọn họ kết hôn cũng làm như vậy sao? Có thể quá buồn cười hay không?

"Không có biện pháp! Đây là tập tục Đài Loan chúng em, hơn nữa đây vẫn tốt chán, mời khách ở khách sạn, nếu như là phương thức truyền thống, ở nhà mình mời khách, nổ pháo trực tiếp ở ven đường cơ!" Cầu Lỵ nhỏ giọng nói.

"Vậy hẳn là rất thú vị." Anh nghĩ so với như bây giờ tiếng pháo thật ít nhất vẫn hay hơn.

"Làm ơn! Ở ven đường ăn tiệc mừng, trời vào hạ thì nóng chết, mùa đông lạnh đến phát run, trời mưa càng thảm hại hơn nữa đó?"

Chỉ có anh cái người nước ngoài này mới có thể cảm thấy thú vị! Cầu Lỵ liếc anh một cái.

"Được rồi! Anh sẽ ghi nhớ lời của em nói." Có lẽ, anh nên nghĩ một phương thức tiệc mừng đặc biệt hơn hoặc là phương thức tiến hành hôn lễ mới được.

Bình thường bọn họ đều dùng tiếng Trung nói chuyện, còn cố ý nói cho cô ta nghe? Tiểu Huệ ở một bên, nhìn thấy bọn họ nói chuyện với nhau, không khỏi có chút hồ nghi, rồi lại không thể bỏ qua dáng vẻ anh chú ý Cầu Lỵ.

"Benney, anh giúp em chú ý túi xách một lát em muốn đi chụp ảnh." Cầu Lỵ chỉ vào túi xách trên đất, lại lắc lắc máy chụp ảnh trong tay. Đây là Vi An đã giao cho cô lúc trước.

"Không thành vấn đề!" Anh gật đầu.

"Vậy em đi trước, có món ăn bưng lên anh tự mình ăn trước, không cần chờ em nghe." Cầu Lỵ nghe trên đài người nữ chủ trì đã giới thiệu cô dâu chú rể lên sân khấu, vội vàng đứng dậy đi chụp ảnh.

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Benney cũng theo đoàn người cùng nhau vỗ tay, ánh mắt lại rơi vào trên người Cầu Lỵ, chỉ thấy cô cầm máy chụp ảnh một mực theo sát đoàn người mà chụp ảnh, cho đến khi bọn họ ngồi vào vị trí, cô mới trở về chỗ ngồi. Lúc này đã có hai món ăn bưng lên bàn.

"Cầu Lỵ, em ăn một chút đi." Benney động đũa, cũng là giúp cô gắp một chút món ăn đặt trong bát, mình lại không động đến nửa phần.

"Anh chưa ăn à? Em không phải nói đừng chờ em sao? Anh không đói bụng à?" Cầu Lỵ chú ý tới chén của anh, sạch sẽ không có dính bất kỳ dấu vết thức ăn nào.

"Không quan trọng." Benney kiên trì muốn cùng nhau ăn cơm.

"Mau ăn mau ăn! Đài Loan bọn em thức ăn tiệc cưới chính là đặc biệt nhất đó. Nghe nói chú rễ Tiểu Mã lần này không tiếc vốn lớn an bài rồi, không ăn thật xin lỗi mình!" Cầu Lỵ gắp một con tôm hùm để trong chén anh, lại gắp thêm miếng cá cho anh.

"Đừng luôn gắp cho anh, em cũng mau ăn chút gì đi!" Benney thúc giục.

Nhìn anh săn sóc Cầu Lỵ, trong mắt dâu phụ ngồi cùng bàn quả thật ghen tỵ đến chết, mà trong lòng Tiểu Huệ nụ hoa vừa mới chớm nở đang bị dẫm nát. Giữa bọn họ căn bản không có không gian để cho cô tham gia.

Cầu Lỵ cũng không có chú ý tới lòng người khác, chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, muốn ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa cô cũng không rảnh mà ăn nhiều.

Quả nhiên, đến lúc tiệc mừng kết thúc, cô đứng dậy chụp ảnh, còn nhắc nhở phù dâu giúp cô dâu đổi lễ phục chiếm hơn nửa thời gian, thời gian để mà ăn cái gì tự nhiên giảm đi, Benney thấy rất đau lòng

Tiệc cưới đi qua, Cầu Lỵ chống đỡ không nổi ghé vào người Benney mà ngủ, Vi An cũng kiên quyết ném cho cô bó hoa cô dâu để lại trên bàn trang điểm ở khách sạn.

"Về sau đừng làm phù dâu nữa, thật sự phí sức lại chẳng có kết quả tốt." Benney nhỏ giọng mà nói ra, anh nhìn cô chạy tới chạy lui đã no rồi.

"Anh còn chưa có thấy toàn bộ, anh đã cảm thấy mệt mỏi à?" Cô cười khe khẽ.

"Toàn bộ?"

"Dĩ nhiên! Nếu không anh cho rằng chỉ có tiệc mừng hay sao?"

"Không phải như thế sao?"

"Dĩ nhiên không phải! Sáng sớm hôm nay em phải trang điểm ăn mặc, 9h sáng đến nhà Vi An tập họp, sau đó chờ người chú rể bên kia tới đây cưới vợ, trở lại giúp Vi An mặc áo cưới, mang đồ trang sức. Ở Đài Loan này đều có tập tục quy định, không thể qua loa. Cô dâu mặc đồ xong, là nghi thức bái biệt cha mẹ nhà gái. Đoạn này cảm động nhất rồi, mỗi lần tới đây, em đều không nhịn được mà khóc! Cuối cùng mới đưa cô dâu lên xe, em phụ trách chụp ảnh, sẽ cùng các phù dâu ngồi lên xe phù rể, cùng đi đến nhà chú rể. Lại đến liên tiếp các nghi thức khác, hết bận thì ở bên cạnh Vi An cùng cô ấy nói chuyện phiếm, thẳng đến lúc tiệc mừng." Cô đã cố hết sức đơn giản hóa, nhưng vẫn nói một chuỗi dài, nói xong cô cũng mau hết hơi.

"Xem ra cô dâu ngược lại rất nhẹ nhàng." Benney kết luận nói.

"Mới là lạ! Phù dâu là mệt mỏi một lúc, chú rể cùng cô dâu mới phải mệt mỏi lâu nhất đó?" Cầu Lỵ phản bác.

"Mệt mỏi lâu nhất?" Anh không hiểu, giống như lúc anh kết thúc làm việc?

"Vốn là vậy, hơn nữa còn là từ khoảnh khắc quyết định kết hôn có một đống chuyện chờ rồi, như là quyết định thời gian kết hôn, muốn mời nhiều hay ít người, tiệc mở bao nhiêu bàn, muốn mua những thứ gì, muốn chụp ảnh cưới như thế nào ... chuyện linh tinh gì cũng sẽ luôn luôn xuất hiện. Em còn nghe nói có người bởi vì cái này mà gây gổ, cuối cùng cưới không có xong thành ra lại chia tay." Cô càng nói, trong lòng càng thấy kết hôn là gánh nặng.

Hỏi cô muốn kết hôn sao? No!

"À?" Benney cảm giác không thể tin được, kết hôn phải là chuyện vui vẻ, thế nào sau lại sẽ rơi vào kết quả bi thảm như vậy?

"Kinh ngạc quá à! Thật ra thì đây chỉ là một bộ phận mà thôi. Nếu là hai bên cha mẹ cũng có ý kiến, vấn đề liền càng nhiều." Cầu Lỵ cười ha ha nói.

"A...” Nghe cô nói như vậy xong, Benney vốn có ý nghĩ muốn cầu hôn nhất thời dừng lại.

Kiểu này anh còn phải đợi chút rồi, nếu cô đem chuyện kết hôn nói phức tạp như vậy, vậy anh phải giải quyết trước những thứ này mới được.

Nửa năm sau...

Còn đang trong giấc mộng Cầu Lỵ bị tiếng điện thoại rung trời vang lên đánh thức.

"Alo?"

"Đại tiểu thư, mấy giờ rồi, còn không mau đến sân bay!"

Trong điện thoại vang lên tiếng thúc giục hết sức khẩn cấp của Vi An, bị cô ấy nói như vậy cả người Cầu Lỵ thiếu chút nữa lăn xuống dưới giường.

"Cái gì?"

"Còn cái gì đấy! Cậu ngủ mơ à! Cậu có biết hôm nay phải bay đến Pháp hay không?"

"Hả? Không phải ngày mai sao?" Cầu Lỵ ấp úng nói. Cô nhớ là ngày mai mà!

"Lịch trình đã sớm sửa lại, cậu lại không có chú ý!"

"Cái gì! Sửa lại?" Cô vốn còn buồn ngủ, giờ hoàn toàn tỉnh táo.

"Đúng! Đừng nhiều lời vô nghĩa, cậu nhanh lên qua đây cho mình!" Nói dứt lời, không đợi Cầu Lỵ đáp lại, Vi An một tiếng liền đem điện thoại tắt.

Chết! Cô thế nào hồ đồ như thế! Cầu Lỵ vừa mắng chính mình, vừa vọt tới phòng tắm rửa mặt xong bằng tốc độ nhanh nhất, tùy tiện nhét mấy bộ y phục cùng vật phẩm tùy thân vào valy, sau đó liền vội vàng ra cửa.

Nửa giờ sau, cô đã xuất hiện ở sân bay.

Xuống tắc xi, liền nhìn thấy Vi An đứng ở cửa.

"Trời! Cậu rốt cuộc đã tới! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!" Cô ấy xông lại, lôi kéo cô đi.

"Tại sao cậu lại ở cửa chờ mình?" Cô một bên chạy vẫn không quên hỏi. Kỳ quái, trước kia Vi An chưa từng như vậy?

"Trời ạ! Cậu nhanh lên một chút là được." Cô ấy trực tiếp nhảy qua vấn đề của cô, một mạch nắm tay cô chạy qua đại sảnh, chạy qua cửa xuất cảnh, hướng máy bay chạy đến.

Kỳ quái! Trên mặt của cô có gì không bình thường? Cầu Lỵ chú ý tới mấy đồng nghiệp nhìn cô vẻ mặt rất mập mờ, hơn nữa trên mặt nhân viên hải quan đang cùng cô đối mặt đều mang theo tươi cười quái dị.

Xuyên qua cửa lên máy bay, đi vào cabin, cô kinh ngạc ngây ngẩn cả người.

"Surprise!!" Vi An kêu to.

Bên trong buồng máy bay vốn có chỗ ngồi hành khách toàn bộ không thấy, cabin trở nên hết sức rộng rãi, mà Benney đang cầm một bó hoa hồng màu hồng đứng ở giữa, còn cha mẹ của cô cùng bạn bè quen biết đều đứng đầy bốn phía.

"Này... đây là chuyện gì xảy ra?!" Cầu Lỵ che miệng nói, khiếp sợ không thôi.

"Ngu ngốc! Chị em, chuyện lớn như vậy cậu nghĩ còn có cái gì đấy?" Vi An cười nói, nhìn biểu tình ngây ngô của cô cũng đủ thấy hiệu quả rồi, không uổng phí cô cùng người khác bí mật chuẩn bị lâu như vậy đấy!

"Cậu... các cậu đã sớm lên kế hoạch?" Cho nên cái gì chuyến bay sửa lại, nhưng thật ra là lừa gạt cô? Cầu Lỵ cuối cùng có chút hồi hồn.

"Dĩ nhiên! Đây là kiệt tác của người yêu cậu! Anh ấy lên kế hoạch, mà mình âm thầm chuẩn bị. Anh ấy sợ cậu ngại chuẩn bị hôn lễ quá phiền toái, cho nên trước đó cũng giúp cậu xử lý tốt rồi." Vi An nói. Có bạn trai săn sóc thật tốt, nhớ ngày đó khi cô làm cô dâu quả thật quá bận rộn.

"Benney... đây là thật sao?" Cầu Lỵ nghe đến đó, đáy lòng hiện ra cảm động khó nói lên lời, anh thế nhưng vì cô làm như thế. " Cầu Lỵ, xin em gả cho anh." Benney bước lên trước, khom gối quỳ xuống, trong mắt vàng lấp lánh ánh sáng.

Hết
Bình Luận (0)
Comment