Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 77

Đối mặt với khen ngợi của Lan Sơ, Đông Lí Lê Hân biểu hiện hết sức bình tĩnh. Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lan Sơ, không hiểu lực chú ý lại rơi vào trên đôi môi của Lan Sơ.

Lan Sơ bị ánh mắt quái dị của Đông Lí Lê Hân nhìn có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Đông Lí Lê Hân ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu đi.

Lan Sơ không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu nghiêm túc dậy bổ túc cho Đông Lí Lê Hân. Chẳng những đem mỗi một chuyện Đông Lí Lê Hân cần học lặp lại cặn kẽ nói rõ nhiều lần. Còn vô cùng kiên nhẫn tự tay dạy Đông Lí Lê Hân.

Đại khái là Đông Lí Lê Hân học nghiêm túc, bất luận chuyện gì, Lan Sơ đã dạy một lần, còn kém không nhiều lắm cũng có thể làm tốt. Lặp lại luyện tập mấy lần, căn bản tất cả đều nắm vững.

Chỉ là, may mắn đáng giá nhất đối với Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân, hẳn là bảo bối bị giằng co cả ngày vẫn luôn rất phối hợp. Điều này cũng đủ để chứng minh, bảo bối thật rất thích Đông Lí Lê Hân. Bất luận động tác của hắn có phải khiến nó không thoải mái hay không, nó thủy chung cũng cười mị mị nhìn Đông Lí Lê Hân. Tay nhỏ bé không ngừng hướng trên mặt Đông Lí Lê Hân quơ múa.

Bảo bối thật sự thích mình, khiến Đông Lí Lê Hân vô cùng hưởng thụ. Thời điểm học tập càng thêm cố gắng.

Uông Tĩnh Phong bị Đông Lí Lê Hân buộc làm thêm giờ, chỉ có thể chấp nhận thực hiên giao phó của Đông Lí Lê Hân đi mua đồ, nhanh chóng mua xong, vội vàng đến trước khi gần tối, đưa đến nhà Đông Lí Lê Hân.

Thấy đồ bảo bối cần dùng cũng trang bị đầy đủ hết rồi, buổi tối hôm đó, lại lười đi đi lại lại Lan Sơ và bảo bối liền không khách khí cùng nhau ở tại nhà Đông Lí Lê Hân. Mục tiêu của bảo bối là Đông Lí Lê Hân, mà mục tiêu của cô dĩ nhiên chính là thức ăn ngon chú đầu bếp làm.

Cuối tuần này, mẹ con hai người, cũng chơi hết sức tận hứng.

Vậy mà, lúc Lan Sơ và bảo bối sung sướng vô hạn vùi ở nhà của Đông Lí Lê Hân hưởng thụ vui vẻ của mình. Mẫn Huyên sớm đã có hành động, bí mật đi tới nhà mẹ Lan Sơ chào hỏi. Không chỉ có dỗ mẹ Lan Sơ vô cùng vui vẻ, tại chỗ liền gọi là con rể tương lai, thiếu chút nữa không có trực tiếp liền đem Lan Sơ bán cho hắn.

Vì vậy, khi ngày thứ hai Lan Sơ mang theo bảo bối vẫn chưa thỏa mãn từ nhà Đông Lí Lê Hân trở lại nhà trọ của mình. Cô lập tức bị mẹ cô ngăn ở ngoài cửa.

"Lan Lan, đã về rồi!"

Thời điểm Lan Sơ đang định tìm chìa khóa mở cửa, thình lình, cửa thế nhưng từ bên trong bị người mở ra. Ngay sau đó, mẹ cô bày ra vẻ mặt tươi cười so mặt trời còn rực rỡ hơn, liền xuất hiện ở trước mắt cô. Cô không khỏi sững sờ tại chỗ, cho đến khi mẹ cô đoạt lấy bảo bối ở trong ngực cô, mới thoáng hồi phục thần trí.

"Ôi, Tiểu Nini, để bà ngoại ôm." Mẹ Lan Sơ vẻ mặt từ ái ôm bảo bối trong ngực Lan Sơ, vừa trêu chọc, vừa xoay người đi tới phòng khách ngồi xuống.

Lan Sơ ngơ ngác khóa chặt cửa, không nhịn được thử dò xét tính hỏi một câu. "Mẹ, mẹ. . . . . . Không có sao chứ?" Rõ ràng mẹ cô cười vui vẻ, rực rỡ như vậy. Nhưng nhìn ở trong mắt cô, thật sự có chút không bình thường. Để cho cô không hiểu cảm thấy trong lòng từng trận sợ hãi.

"Mẹ có thể có chuyện gì? Mẹ rất tốt." Mẹ Lan Sơ liếc Lan Sơ một cái, tiếp tục tâm tình tốt đẹp chính là trêu chọc bảo bối.

Lan Sơ hỏi trắng ra: "Vậy sao mẹ cười thành cái bộ dáng này?" Dù là trúng giải thưởng lớn, mẹ cô cũng không nhất định cười thành cái bộ dáng này, cổ quái, thật sự là rất cổ quái rồi. Trong này nhất định có cái gì mờ ám.

Mẹ Lan Sơ lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Thế nào, mẹ con liền không thể có thời điểm tâm tư tốt sao?" Đứa nhỏ này là ăn no không có chuyện làm sao? Ba ngày không đánh liền ngứa da?

"Có thể, thế nào lại không thể." Chính là thật là quỷ dị. Phía sau nửa câu này, Lan Sơ không dám nói ra. Cô không xác định chắc chắn sau khi mình nói xong, mẹ cô có thể hay không lập tức liền biến thân thành người khác. Cô tình nguyện chịu được mẹ cô tâm tình tốt giống như biến thái, cũng không cần đi đối mặt với cổ họng siêu cường thắng lợi của mẹ dạ xoa. Như vậy ít nhất lỗ tai có thể thoải mái một chút.

Mẹ Lan Sơ đùa bảo bối một lúc, chợt nhìn như vô tình thuận miệng hỏi một câu. "Lan Lan, con còn nhớ rõ hàng xóm trước kia của chúng ta không?"

"Cái gì hàng xóm?" Đang sửa sang lại quần áo bảo bối Lan Sơ nhất thời không có phản ứng kịp.

"Tề Kỳ, còn nhớ rõ sao? Chính là đứa bé rất đáng thương lớn lên từ nhỏ với con." Mẹ Lan Sơ nhìn Lan Sơ, trong ánh mắt trộn lẫn chút mong đợi.

Lan Sơ cả kinh, không biến sắc gật đầu một cái. "A, làm sao vậy?" Mẹ cô làm sao sẽ đột nhiên đề cập đến Mẫn Huyên?

"Nó đã trở lại." Mẹ Lan Sơ lúc này cười như nở hoa, bà cũng biết, từ nhỏ Lan Sơ cứ như vậy chăm sóc đứa trẻ kia, nhất định là đối với hắn có ý. Kể từ sau khi đứa bé rời đi, Lan Sơ liền chưa cùng bất kỳ nam sinh vật nào có quá nhiều tiếp xúc. Hiển nhiên, trong lòng nó nhất định là tưởng nhớ đứa trẻ kia. Nếu không, tính cách của nó làm sao sẽ đột nhiên thay đổi bất thường rồi hả ?

"A, phải không?" Lan Sơ trừng lớn cặp mắt, không cách nào che giấu nội tâm kinh ngạc. Mẫn Huyên làm sao sẽ đột nhiên trở về? Hắn chẳng lẽ biết cái gì sao. Dù sao lúc ấy cô và Đông Lí Lê Hân hợp sức nói dối với hắn. Cái này nếu để cho hắn biết chân tướng của sự tình, hắn nhất định sẽ tức điên thôi.

"Không nghĩ tới đứa bé kia sẽ có tiền đồ như vậy, người cũng bộ dáng đẹp mắt, so với mấy minh tinh trên ti vi đẹp mắt hơn nhiều." Mẹ Lan Sơ cười thấy răng không thấy mắt, trêu chọc bảo bối trong ngực khanh khách cười không ngừng.

"A. . . . . . Ha ha. . . . . ." Lan Sơ chỉ cảm thấy một hồi chột dạ, Mẫn Huyên cũng tức giận chạy đến tìm mẹ cô rồi, vậy hắn nhất định là quyết tâm muốn tìm cô báo thù. Làm sao đây? Người ta đứng đầu Hồng bang gì đó, muốn cô lấy cái gì đi phòng bị?

Thấy thế, mẹ Lan Sơ nhíu mày, vẻ mặt thần bí hỏi: "Lan Lan, con nói thật cho mẹ, con có phải thích đứa bé Tề Kỳ kia hay không?" Nhìn phản ứng của Lan Sơ, nhất định là rất thích rồi.

"Không thích." Lan Sơ vội vàng dùng sức lắc đầu một cái, mẹ cô lại nói đi đâu rồi?

"Thật sự không thích?" Mẹ Lan Sơ hiển nhiên không tin, cười hơi có chút gian trá.

Lan Sơ nhíu nhíu mày, thấy thế nào cũng cảm thấy mẹ cô như con sói già. Cô cái khó ló cái khôn, cậy miệng nói bậy: "Con thích cha đẻ của Nini."

"Con không phải nói là con căn bản cũng không biết cha đẻ Nini là ai sao?" Mẹ Lan Sơ lập tức hỏi ngược lại, rất có một loại cảm giác khí thế bức người. Hôm nay, bà cần phải khiến Lan Sơ thẳng thắn đối diện với chính lòng mình. Không thích người khác không sao, hiện tại người trong lòng nó cũng đã trở lại, nó còn muốn đắn đo cái gì. Chẳng lẽ nó tình nguyện bỏ qua cũng không nguyện ý dũng cảm một lần?

"Con nói mẹ sẽ tin? Mẹ gạt con, con liền sẽ không lừa mẹ sao?" Lan Sơ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác. Lúc này, cô tình nguyện bị mẹ mắng to một trận, cũng không nguyện ý cùng mẹ cô trao đổi chuyện của Mẫn Huyên. Cái gì cũng không biết, còn muốn giúp chỉ làm rắc rối thêm.

Quả nhiên, mẹ Lan Sơ có chút không cao hứng."Con đứa bé chết tiệt này, mẹ lừa con cái gì?"

"Con hỏi mẹ tại sao không kết hôn lần nữa, mẹ nói bởi vì ba là người ưu tú nhất thiên hạ, nếu như không tìm được người so với ba ưu tú hơn, mẹ sẽ không tái hôn, thật ra thì căn bản là đang gạt người." Lan Sơ nhắm mắt nói nhăng nói cuội. Quyết định chủ ý, nhất định phải khiến me cô tức giận quên chuyện của Mẫn Huyên. Ngoài cái đó ra, cô thật sự không nghĩ ra biện pháp khác. Nói đến đây, cô thật đúng là đáng thương. Từ ngược đãi này nhảy đến một loại trạng thái ngược đãi khác. Mẹ cô thật không hổ là mẹ dạ xoa.

"Mẹ nói sai sao? Ba con chẳng lẽ không phải người ưu tú nhất khắp thiên sao?" Mẹ Lan Sơ nhất thời liền bắt đầu kích động, trong lúc nhất thời lại quên chuyện Mẫn Huyên mình đang thảo luận cùng Lan Sơ.

Lan Sơ tiếp tục thêm vào. "Ba rất ưu tú, chỉ là, người so với ông ưu tú hơn còn nhiều mà, gần đây con biết một chú đầu bếp, liền so ba mạnh hơn nhiều. Chú đầu bếp làm món ăn rất ngon, con cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn món ăn ngon như vậy. Ba con làm được gì? Ông ấy chỉ là xin chào, đối với đứa con gái này cũng không như thế nào. Ít nhất ông ấy ngay cả thức ăn cũng không làm ra được." Nói xong, cô còn phối hợp giọng điệu của mình, liếc mẹ của cô một cái. Cô thật là quá bất hiếu, vì chận lại miệng của mẹ già, thế nhưng lại lôi chuyện sai lầm của người cha đã qua đời nhiều năm.

"Con cái người khinh người này, ba con thật sự là yêu thương con nhiều năm như vậy, người khác làm bữa cơm liền đem con bắt cóc mất, vậy sao con không đi gọi ông chú kia làm ba?" Mẹ Lan Sơ tức giận vô cùng, nếu không phải là trong ngực đang ôm cháu ngoại không có tiện xuống tay, nói không chừng bà liền đuổi đánh Lan Sơ rồi.

"Ừ, đây cũng là ý kiến hay, ngày mai con liền hỏi chú đầu bếp một chút, xem chú ấy có nguyện ý làm ba con hay không." Lan Sơ tán thành gật đầu một cái, hơn nữa còn nghiêm túc suy nghĩ. Giống như là đang suy nghĩ muốn như thế nào mở miệng với chú đầu bếp vậy.

"Cút!" Mẹ Lan Sơ phát điên, chỉ vào hướng cửa trước, muốn đuổi Lan Sơ đi.

Lan Sơ vội vàng chui vào phòng bếp, đứng ở trong phòng bếp hướng mẹ của cô tiếp tục ồn ào, "Mẹ, đây là nhà trọ của con, mẹ bảo con lăn đi đâu? Nếu mẹ không vui vẻ, liền đi về nhà mình nha,con cũng sẽ không ngăn mẹ."

"Con, cái tên nhóc đáng chết này!" Mẹ Lan So cúi đầu tìm nửa ngày, tìm không thấy công cụ gì để sử dụng. Nhất là cháu ngoại vẫn còn ở trong ngực của bà, khuôn mặt nhỏ nhắn cười mị mị. Bà chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ muốn dạy dỗ Lan Sơ thật kỹ một bữa.

"Ngay trước mặt Nini, mẹ không thể khiêm tốn một chút sao? Cũng không sợ hù đến cháu gái bảo bối sao." Lan Sơ liếc mẹ cô một cái, thật là, cũng đã thăng cấp làm bà ngoại. Kết quả tính khí vẫn là nóng nảy như vậy. Cũng không biết cha cô năm đó là thế nào nhịn được. Nói không chừng, cha cô thật sự là bị mẹ cô khi dễ đến chết.

"A a, Nini không sợ a, bà ngoại hiểu rõ Nini nhất rồi." Nghe vậy, mẹ Lan Sơ lúc này mới phản ứng được, nên dỗ dành cháu ngoại thật tốt, tránh cho bảo bối bị kinh sợ. Cũng chính là tại lúc này, bà chợt nhận ra có chỗ không đúng lắm. "Ơ, không đúng, ta mới vừa rồi đang nói tới cái gì?"

"Cái gì cũng đừng nói ahhh... Mẹ chỉ cần một ngày không tái hôn nữa, cũng đừng nghĩ bắt con kết hôn, huống chi con hiện tại con gái cũng đã có, mẹ nên ít quan tâm chuyện của con đi, trước giải quyết đại sự cả đời của mẹ rồi hãy nói." Lan Sơ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đem suy tính của mẹ cô ngay lúc đó tách ra là tốt rồi. Chỉ cần trong lòng mẹ cô không còn có cái ý tưởng đáng sợ gì nữa, vậy cô chính là bị mẹ cô điên cuồng mắng một trăm lần cũng đáng giá.

"Tùy con, dù sao, ta liền thích đứa bé Tề kỳ kia, trừ nó ra, ta ai cũng không đáp ứng, ta liền nhận định nó là con rể tốt của ta rồi !" Mẹ Lan Sơ thẳng thắn. Bà không biết trong lòng Lan Sơ nghĩ như thế nào, bà cũng không muốn biết. So với Lan Sơ mà nói, đương nhiên là ba nhìn người tương đối chính xác một chút. Bà cảm thấy Tề kỳ đứa nhỏ này so với ai khác đều dựa vào chính mình. Nếu đàn ông tốt như vậy Lan Sơ đều không vừa lòng, vậy còn không bằng xuất gia làm ni cô thôi.

"Thôi đi, mẹ thì có ánh mắt gì, ba Nini có thể so với Tề Kỳ mạnh hơn một ngàn một vạn lần." Lan Sơ xì mũi coi thường, nếu không phải là vết nhơ của Mẫn Huyên quá lớn, mặc cho Đông Lí Lê Hân là CEO của một trong tứ đại tập đoàn, hắn cũng tuyệt đối không kém hơn so với Mẫn Huyên. Nhưng là, cố tình Mẫn Huyên liền phạm vào đại kỵ của cô. Cô ghét nhất đàn ông đối với tình cảm không chung thủy, đùa bỡn phụ nữ. Bằng không, cha đẻ bảo bối Niếp Niếp nhà cô có thể không phải là Đông Lí Lê Hân, mà là Nam Vinh Dịch Khiêm, thậm chí là Tây Môn Hạo Vũ rồi.

"Vậy sao? Vậy người khác ở đâu?" Mẹ Lan Sơ giọng mang khinh thường, cháu gái cũng đã gần một tuổi rồi, bà cũng không thấy cha đẻ của bảo bối mà theo lời Lan Sơ thì mạnh hơn Tề Kỳ một ngàn một vạn lần xuất hiện một lần nào.

"Con lại không có ý định kết hôn, muốn người khác làm cái gì?" Lan Sơ cảm giác có chút nhức đầu, rõ ràng nói hay lắm chỉ cần cô có con, mẹ cô cũng sẽ không xen vào chuyện cô kết hôn hay không kết hôn nữa. Thế nào quay đầu lại, mẹ cô ngược lại quản nhiều hơn. Mẫn Huyên coi như thật sự rất tốt thì thế nào? Mẹ cô cũng không nghĩ lại, lấy một người đàn ông tốt như vậy đảm đương dọn dẹp cục diện rối rắm này của cô, tâm tình người ta sẽ là cái dạng gì? Lại dựa vào cái gì? Mẹ cô nói chuyện cũng thật quá tốt, da mặt làm sao lại dầy thành bộ dáng này?

Mẹ Lan Sơ vừa lạnh lùng cười một tiếng, "Con cũng đừng lừa gạt mẹ con nữa, một người đàn ông trưởng thành, đối với mình việc làm một chút cũng không phụ trách, hắn chính là mạnh hơn so với Tề Kỳ, có thể mạnh tới đâu? Dù thế nào đi nữa hắn vĩnh viễn cũng không thể vào mắt của mẹ con được." Lan Sơ có thể thích người khác, cũng có thể cùng những người khác kết hôn. Trừ cha đẻ của bảo bối, bà ai cũng có thể miễn cưỡng đáp ứng.

"Là con không cần hắn phụ trách, mẹ rốt cuộc nghe có hiểu không à?" Lan Sơ không khỏi phiền lòng tới cực điểm, cô cũng là ăn no rỗi việc không có chuyện làm, cùng mẹ cô nói bậy cái gì đây? Cô không muốn kết hôn, mẹ cô còn có thể cầm đao bắt cô đi kết hôn hay sao?

"Nấu cơm đi, mẹ đói bụng." Mẹ Lan Sơ không hề nói loạn (cv là sủa bậy, mình thấy thô nên đổi lại) nữa, đem chủ đề chuyển dời đến chuyện khác.

"Muốn làm thì tự mẹ làm, con muốn tắm cho Nini." Nói xong, Lan Sơ đi đến trước mặt mẹ cô, một phen liền đoạt lấy bảo bối. Sau đó, ôm bảo bối chuyển sang đi phòng tắm.

"Đứa bé chết tiệt này!" Mẹ Lan Sơ cắn răng nghiến lợi, thở phì phò vào phòng bếp đi làm cơm. Bà vẫn là không tin, loại chuyện này, Lan Sơ có thể thắng được bà. Bà chính là thích đứa bé Tề Kỳ kia, bà chính là muốn cho Tề Kỳ làm con rể của bà. Có bản lãnh, Lan Sơ thật sự cả đời vô tâm không kết hôn. Nếu không, con rể hoàn mỹ của bà cũng chỉ có thể là Tề Kỳ.

Ở phòng vệ sinh tắm cho bảo bối, tâm tình Lan Sơ cũng không tốt chút nào.

Cô không nghĩ ra tại sao Mẫn Huyên lại đột nhiên trở lại, hơn nữa rõ ràng đã đi gặp mẹ cô rồi. Nếu không, mẹ cô cũng sẽ không cứng rắn như vậy, kiên trì muốn Mẫn Huyên làm con rể để phụng dưỡng bà.

Nếu như nói Mẫn Huyên là muốn báo thù, tựa hồ có chút không giống. Hắn đại khái có thể trực tiếp tìm tới cửa, đem cô hung hăng đánh một trận, thậm chí là hướng cô đòi hỏi tiền tổn thất tinh thần. Nhưng hắn cố tình người đầu tiên gặp lại là mẹ cô, trở về rót một đống mật ngọt vào tai mẹ cô. Hắn làm như vậy mục đích là cái gì? Chỉ là muốn mẹ cô đứng ở phía hắn, ủng hộ hắn sao?
Bình Luận (0)
Comment