Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 18

"Ăn ngon không, như vậy mới ngoan, ăn nữa không, anh xem tôi thật tốt còn giúp anh bóc vỏ nho, anh cũng giúp tôi bóc vỏ nho đi.”

Cô cười híp mắt cầm một quả nho khác đã bóc sạch vỏ đưa vào trong miệng anh, sau đó bưng cả đĩa trái cây lên đưa tới trước mặt của anh, muốn anh cũng vì cô mà phục vụ một lần.

“Không bóc, thật nhỏ mọn, một chút phong độ cũng không có, xem ra tôi phải tìm trai đẹp nhỏ tuổi theo tôi mới được. Anh đó, giá quá rồi.”

Cô làm bộ muốn đẩy anh ra đứng dậy đi tìm đàn ông trẻ hơn so với anh, tự nhiên anh lại không cho cô đi.

“Cô dám.”

Anh tức giận lấy thân thể của mình đè ép cô, cô vô tội nháy mắt mấy cái nhìn anh, dáng vẻ như không biết phải làm sao.

“Vậy anh giúp tôi bóc vỏ quả nho rồi đút tôi ăn đi.”

Anh rất không cam lòng, rất không muốn nhưng vẫn lấy hai ngón tay cầm lên một quả nho bóc vỏ, khi bóc vỏ xong thì đưa đến bên miệng cô đút cô ăn, nhìn cái miệng nhỏ nhắn chóp chép, thậm chí anh có loại kích động mong đợi mình chính là quả nho kia.

“Anh đi xuống, anh còn đè trên người tôi như vậy, anh muốn đè bẹp tôi sao.”

Cô cầm đĩa trái cây để lại trên bàn, bàn tay nhỏ bé đẩy anh một cái, nũng nịu nói với anh.

Anh lui về phía sau một chút, cô lập tức bò dậy xoay mình nằm ở trên người của anh, cô nghĩ đến xú nam nhân như anh cuối cùng cũng là cô đè anh xuống, hì hì, cô nở nụ cười mãn nguyện…

***

Ở một địa phương cách xa khu náo nhiệt.

Có một căn phòng tương đối cũ kỹ, toàn bộ cửa sổ phòng đều mở toang.

Trên sàn nhà phòng khách rộng rãi ở lầu ba, một người phụ nữ dáng dấp vô cùng xinh đẹp đang nằm phía trên giường, chân của cô dang rộng ra hai bên, ở bên người cô có hai người khác, một người nằm ở trước ngực cô lấy tay cùng miệng hôn hít, vỗ về chơi đùa khắp thân thể của cô, một người quỳ giữa hai chân hôn nơi đó của cô, ánh mắt cô lộ ra sắc thái mê ly, không ngừng thở hổn hển, thân thể cũng không giãy dụa, cảm giác rất hưng phấn…



Bên trong phòng có hai máy chụp hình tự động, một cái nhỏ, một cái rất to, máy to để chụp toàn cảnh, máy nhỏ chụp cận cảnh, mỗi một vẻ mặt của cô, ngay cả mỗi lỗ chân lông trên người cô hình như cũng đều có thể chụp rõ được.

Trên sàn nhà phòng khách còn có một vài dụng cụ, ngồi trên sofa là một người đàn ông, người đàn ông này ba giờ trước mới từ quán bar trở lại, mà người phụ nữ xinh đẹp đang bị hai người đàn ông kia lấy lòng chính là Vũ Tình, cô uống rất say, bị người mang đến nơi này, cùng người đàn ông ngồi trên ghế sofa kia cuồng nhiệt hoan ái, sáng nay người đàn ông mới đi tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề, rồi nhìn cô bị hai người đàn ông khác…

“Tốt lắm, tất cả các người lui ra.”

Mới vừa nói xong, người đàn ông phất tay một cái, hai người đàn ông kia cùng nhiếp ảnh gia cũng lần lượt rời đi.

Lưu lại nằm trên sàn nhà một Vũ Tình đang không ngừng thở dốc, còn người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫn đang quan sát cô.

Mười mấy phút sau, hắn đi tới trước mặt cô, trong tay bưng một chén nước, hắn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy mái tóc đen nhánh xõa trên mặt đất của cô, người phụ nữ này bất kể vóc người hay tướng mạo đều không tệ, hắn mới vừa chụp được cảnh đùa giỡn cô trên giường, dĩ nhiên là có thể uy hiếp cô gia nhập băng nhóm của hắn.

Khóe miệng hắn nâng lên nụ cười quỷ dị, hắn cầm chén nước giội lên trên mặt Vũ Tình, hơn một phút đồng hồ sau Vũ Tình mới tỉnh táo lại.

Cô ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt.

“Anh là ai, đây là đâu vậy?”

Sau đó cô mới ý thức được toàn thân mình trần trụi, phòng khách to thế nhưng không có cái gì có thể dùng làm quần áo che thân.

*

“Phòng tắm ở bên kia, cô đi tắm, tắm xong ăn một chút gì, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”

Người đàn ông chỉ Vũ Tình vị trí phòng tắm, Vũ Tình một tay chống đỡ bộ ngực của mình, một tay chống đỡ hạ thân của mình, nhếch nhác đứng dậy chạy về phía phòng tắm, đi vào phòng tắm, mở nước chảy ở mức lớn nhất, trong đầu của cô không ngừng hiện lên đoạn ngắn lửa nóng kia, chẳng lẽ, chẳng lẽ mình bị người đàn ông kia thiết kế?

Cô quả không hổ danh là thư ký của Tần Trác Luân, đầu óc tự nhiên cũng đủ thông minh, chỉ là vào phòng tắm tỉnh táo suy nghĩ mấy phút, cô cũng biết tình cảnh hiện giờ của mình là gì, đợi tắm xong đi ra ngoài cô phải nghĩ biện pháp thoát thân…

****

Ha ha, lần này không phải mình cưỡi trên người anh ta sao, thật ra thì nên gọi là “nữ trên nam dưới” không phải sao?

“Cười cái gì mà cười, người phụ nữ như cô tốt nhất nên đàng hoàng một chút.”

Tần Trác Luân nhìn Tô Thiển Hạ cười mặc dù rất đẹp, nhưng cũng làm cho anh có chút không thoải mái.

Cô cười như vậy là có ý gì, không phải là nụ cười thắng lợi, anh cũng không có thua, nhưng hiện tại cô còn đang ở trong tay của anh.
Bình Luận (0)
Comment