Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 3.3

Lăng Tư Miểu hậm hực cầm cốc trà hoa cúc lên uống một cách điên cuồng, do trong trà có vị ngọt khiến cô cau mày liên tục. Nhà hàng này chuyên về các món ăn Quảng Đông nên cái gì cũng cho đường, đến nước trà cũng bỏ đường.

“Này, ăn miếng thịt này đi, chiên rất giòn đó.” Anh ân cần gắp thức ăn cho cô, bộ dạng một ông chủ tốt chăm sóc cho nhân viên.

Ôi, thật quá ngọt…. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, cô ra sức ăn cơm, buồn bực cúi đầu ăn, sau đó vội vàng rót ly trà uống để xua tan vị ngọt ở trong miệng, vừa uống vào cô lập tức cau mày vì nước trà lại vị ngọt. 

Cả bữa cơm, cô liên tục cau mày, nhăn mặt mà không hề hay biết, nhưng chính điều đó làm cho tâm tình của Thẩm Thác Vũ vô cùng tốt.

Vốn là khi uống trà hoa cúc của Quảng Đông bao giờ cũng sẽ kèm theo đường và nó được để trong một đĩa nhỏ để thực khách tự cho vào. Nhưng anh đã đặc biệt bảo nhà hàng trực tiếp bỏ đường vào trong bình trà trước khi mang lên, món ăn hôm nay cũng được gia tăng độ ngọt. Bữa cơm này anh ăn mới sảng khoái làm sao.

Lăng Tư Miểu cũng không biết mình bị anh lén lút chơi xấu, cô vẫn ăn uống bình thường, có không vui cũng không ca thán nửa câu, nhưng mà trong đầu cảm thấy buồn bực ăn xong thì thức ăn lại được đưa vào bát, thấy Thẩm Thác Vũ nhìn bát của mình nghĩ anh lại muốn gắp thức ăn, cô vội vàng kêu lên: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cứ từ từ ăn, tôi ăn no rồi, rất no rồi.” Nói xong như muốn chứng minh lời mình nói là thật, cô ưỡn cái bụng nhỏ ra, đưa tay vỗ vỗ bụng cho Thẩm Thác Vũ xem, “Anh xem này, to lắm rồi, nếu ăn nữa thì không đi được mất.”

Thẩm Thác Vũ nhìn theo động tác của cô, ánh mắt anh bị thu hút bởi khuôn ngực với đường cong hấp dẫn của cô, nhớ tới vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực với hình dáng đẹp đẽ….. Cảm thấy không được tự nhiên anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, cuối cùng thu hồi dáng vẻ hài hước của cô vào lòng. Anh đang trêu đùa cô chứ không phải muốn tự mình dẫn lửa thiêu thân.

Có trời mới biết tại sao với vóc dáng, diện mạo này của cô lại có thể hấp dẫn được anh thêm một lẫn nữa, Thẩm Thác Vũ ở trong đầu cảm thán, [ không phải vì mình đã quá lâu không có phụ nữ đấy chứ?]

“Tổng giám đốc Thẩm, anh luôn trễ như vậy mới….. mới ăn cơm à?” Trên mặt cô bộ dạng nửa muốn nói nửa không, ấp a ấp úng hỏi.

“Làm sao vậy?” Đây là cô quan tâm tới mình sao? Tâm tình Thẩm Thác Vũ lạnh xuống phần nào, mới vừa nãy anh vì trêu trọc cô mà tâm tình cảm thấy thật tốt, quả nhiên, cô vẫn có toan tính.

“Không có gì.” Trên trán cô rơi xuống vài giọt mồ hôi, có chút xấu hổ nói: “Tôi biết nói như thế này có thể là đang xen vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay tôi thấy thư ký Lâm hình như là đang mang thai. Tổng giám đốc Thẩm, anh luôn về muộn, trễ như vậy mới ăn cơm. Tôi thấy cô ấy có vẻ ngại khi về sớm….” Công ty 6 giờ là tan làm, thế nhưng thư ký Lâm vẫn bận việc đến hơn 7 giờ mới về, điều này thật không tốt đối với phụ nữ có thai.

Mọi người đều nói Thẩm Thác Vũ là một ông chủ tốt, hiện tại cũng vì không muốn cô mang bụng đói làm việc mà dẫn cô đi ăn. Lăng Tư Miểu cảm thấy chuyện của thư ký Lâm nhất định Thẩm Thác Vũ chưa biết nên cô phải nói để anh biết.

Bộ dạng thư ký Lâm giống như mới mang thai ở giai đoạn đầu, nếu như không phải buổi trưa cô đưa bánh ngọt, cô ấy nói mang thai không thể ăn đồ ăn bên ngoài thì cô cũng không nhìn ra. Bản tính thích lo lắng chuyện bất bình của thiên hạ trong cô được khởi động, cô cũng đã cố gắng kìm nén, suy nghĩ thật kỹ rằng có nên nói ra hay không.

Thư ký Lâm mang thai? Thẩm Thác Vũ cau mày, đúng là chuyện này anh không biết. Thư ký ở bên cạnh anh phải phụ trách khối lượng công việc rất lớn, nếu như cô ấy mang thai thì thực sự không thích hợp ở vị trí này nữa.

Mới vừa rồi anh còn có suy nghĩ chế giễu cô, có phải hay không cô đang cố gắng quan tâm anh, cuối cùng câu chuyện lại chuyển sang thư ký Lâm khiến anh có chút không vui.

“Ừ, đã biết, này, ăn thêm món này đi, cái này là cà chua xào đường rất thanh mát và ngon miệng, ăn no rồi ăn cái này coi như ăn trái cây tráng miệng.” Thẩm Thác Vũ không muốn cùng cô nói chuyện về thư ký Lâm, tiếp tục ý đồ xấu, gắp thức ăn vào bát của cô, anh thích nhìn bộ dạng ảo não của cô khi ăn, “Nhanh ăn thêm chút nữa, tôi mệt rồi, cô ăn nhanh một chút trở về gửi cái phương án đó qua email để tôi còn xem.”

***

Thứ sáu, Thẩm Thác Vũ có thói quen nhìn sang phòng nhỏ ở bên cạnh, lại phát hiện liên tục mấy ngày đều không thấy bóng dáng của Lăng Tư Miểu. Mười phút sau anh ra ngoài pha café, không thấy ai, nửa tiếng sau anh lại ra rửa cốc cũng không thấy cô đâu.

Thẩm Thác Vũ nhíu mày, bây giờ mới 5 giờ chiều, cô ấy đi đâu nhỉ. Máy tính của cô vẫn bật vậy người đâu?

“Thư ký Lâm, Lăng Tư Miểu không phải ở đây sửa tài liệu sao? Cô ấy đâu rồi?”

Sắc mặt thư ký Lâm có chút lạ, vừa rồi anh ra ngoài 2 lần, cô chủ động muốn giúp anh pha café và rửa cốc nhưng đều bị anh từ chối. Nếu tò mò thì cũng là chuyện bình thường, nhưng cô không có ý định thăm dò cái gì cả nên cảm thấy hơi mất tự nhiên và có chút xấu hổ.

Thẩm Thác Vũ nghĩ, [chẳng lẽ Lăng Tư Miểu đã nói gì đó?]

Suốt một tuần, anh ở đây soi mói công việc của Lăng Tư Miểu, khi cô đưa phương án lên anh đều “vạch lá tìm sâu”.

Vốn dĩ không phải sửa đi sửa lại như vậy, nhưng anh nhất định không bỏ qua cho cô cứ thích săm soi, cô đối với việc anh bắt bẻ hoàn toàn không có thái độ bất mãn nào, cũng không nghĩ tới đây là sách công ty phát hành hàng quý, căn bản không đáng để anh phải lao tâm khổ tứ như vậy. 

Anh cố ý bắt bẻ cô trong công việc, mỗi ngày đều bắt cô tăng ca, còn lấy lý do dạ dày anh không tốt đành bắt cô đi ăn, ăn những món mà cô không thích. Thậm chí, Trịnh Linh cũng vì việc này mà tới tìm anh nhưng cô hoàn toàn không có bất kỳ sự bất mãn nào, như là người làm công ăn lương, tất cả đều bình thường.

Anh không nhắc tới chuyện đã xảy ra đêm đó, dường như cô cũng hoàn toàn quên hai người đã thực sự hưởng thụ nó ra sao. Cảnh mọi người thường thấy khi hai người ở cùng một chỗ đó là hình ảnh cô nhân viên nhỏ bé vô cùng có trách nhiệm, ngoan ngoãn nghe lời trước những yêu cầu vô lý của ông chủ. 

Cau mày suy nghĩ liệu có một ngày Lăng Tư Miểu không chịu được nữa sẽ nổi giận hay không. Một giờ trước mình phê bình bản kế hoạch kia liệu có gay gắt quá hay không nhỉ? Anh không hỏi Lăng Tư Miểu thế nào, chỉ hỏi thư ký Lâm có gì không ổn: “Thế nào? Thư ký Lâm.”

“Thật xin lỗi, Thẩm tổng, tôi không rõ Lăng tiểu thư đi đâu, tôi đang phải chuẩn bị để bàn giao công việc.” Thư ký Lâm có chút lo lắng nhưng vẫn kiên trì lắc đầu.

“Ừ.” Thẩm Thác Vũ gật đầu một cái, đang suy nghĩ về Lăng Tư Miểu chuyển sang chỗ khác, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Cô hiện tại quan trọng nhất vẫn phải là chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mới trở thành một thư ký không ai có thể thay thế được, một năm sau quay lại trợ giúp cho tôi.”
Bình Luận (0)
Comment