Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 5.2

Đồng thời mềm mại ở dưới bàn tay cũng làm cho anh không nhịn được mà nắm chặt, anh dùng lực đẩy tay cô ra ôm trọn bộ ngực cương cứng, đầy đặn, anh  gia tăng lực ở tay hưởng thụ sự mềm mại mà cô mang lại khi bị anh siết chặt.

“Uhm,nhẹ…..nhẹ một chút, đau…” Vú bị anh nắm chặt, đùa bỡn khiến Lăng Tư Miểu khóc thút thít, vừa sưng trướng lại đau, sự tàn sát như vậy khiến cô không chịu nổi. Bởi cô cầu xin, lấy lòng anh, anh cắn vành tai cô, đầu lưỡi ở tai cô khẽ liếm nhẹ, “Đau không? Kêu to lên một chút anh lập tức cho em.” Nói xong, anh đã cúi xuống ngậm, mút, khiến nụ hoa cô chuyển thành màu đỏ thẫm.

Bởi sự dịu dàng, ấm áp cùng với nhạy cảm của cô khiến cả hai thở dài thỏa mãn. Hương vị của cô trong đầu anh luôn đẹp đẽ, ngọt ngào nở rộ trong miệng anh. Cô nhanh chóng bị môi, lưỡi của anh trêu đùa, hơi thở trở nên nặng nề, gấp gáp, nhanh chóng biến thành tiếng ngâm nga, rên rỉ.

“Uhm….A…..Uhm….Không cần…..A…..” Cô xấu hổ phát ra tiếng rên, đến mức bản thân cũng không biết. Khoái cảm do bị anh bú mút, trêu ghẹo tăng cao, theo động tác của anh cô không ngừng cọ xát, lúc cô cảm thấy mình sắp lên đỉnh cao của khoái cảm nhưng lại không được. Chính vì vậy, Lăng Tư Miểu ôm chặt đầu của Thẩm Thác Vũ, thút thít khóc, “Cầu xin anh….Ừm….Cho em, cho em….”

Rốt cuộc cô cầu xin anh cái gì cô cũng không biết, chỉ biết rằng khi bị anh nhiệt tình vuốt ve, trong cô có một khoảng trống cần được anh lấp đầy. Sâu thẳm trong trí nhớ của cô dường như đã từng có một loại căng trướng đau đớn như vậy. Hiện tại còn kích thích hơn, sâu thẳm trong cơ thể cô mong muốn được lấp đầy, cô muốn, muốn nhiều hơn thế, muốn được lấp đầy.

Cuối cùng như ý nguyện, anh nghe được lời khẩn cầu của cô, Thẩm Thác Vũ không nhịn được nữa, đầu gối thoáng dùng sức đẩy hai chân cô đang quấn bên mình, cô đã đủ ướt át không cần phải dùng tay để kích thích nữa, anh trực tiếp hướng thẳng tới nơi non mềm kia đẩy vào mấy cái, dục vọng cuối cùng cũng vào trong hoa tâm trơn mềm của cô.

Lăng Tư Miểu bởi động tác dồn dập của anh mà kêu lên, cảm giác khó chịu nhanh chóng được thay thế bằng khoái cảm kích thích, không để cho cô có thời gian suy nghĩ, anh lại nhanh chóng thúc mạnh vào trong cơ thể cô. Anh mạnh mẽ xâm nhập khiến cô có cảm giác ngay cả cổ họng mình cũng bị đâm thủng.

“Bảo bối, em thật chặt, thật trơn!” Giọng nói Thẩm Thác Vũ bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, ở bên tai cô khen ngợi. Tiếp đó Lăng Tư Miểu không có cách nào mở mắt chỉ biết cắn chặt môi, sự đụng chạm mạnh mẽ, nóng bỏng của anh khiến cô vui sướng, thiêu đốt xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Anh đẩy chân cô sang hai bên, đem nó quấn chặt bên hông của mình. Thân thể thon dài màu mật ong của anh bao trùm lên thân hình nhỏ nhắn, mềm mại trắng như tuyết của cô ở phía dưới, hai người cũng vì khoái cảm mà trở nên gấp gáp. Chân của cô không ngừng va chạm vào cái mông kiện mỹ (đẹp) của anh, anh luật động mạnh mẽ và đầy tốc độ.

Ngoài việc hai thân thể cọ sát, chặt chẽ không rời thì phía dưới chỗ giao hợp cũng truyền tới tiếng nước chảy, còn có hơi thở gấp gáp của anh đan xem cùng tiếng rên rỉ của cô. Anh đối với cô dường như không đủ, mỗi lần rút ra đều không nỡ, sau đó khi tiến vào thì luôn tiến đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Thời điểm mỗi lần anh rút ra, nơi non mềm của cô đều ra sức siết chặt, giống như muốn giữ anh lại, chờ đến khi anh dung nhập thì lại xấu hổ, ngại ngùng, trở nên chặt chẽ như muốn chống cự, khước từ không cho anh đi vào, khiến anh trở nên mạnh mẽ, làm anh cảm thấy vui sướng cùng kích thích.

Dùng sức vuốt ve khuôn ngực mềm mại, cảm nhận toàn thân Lăng Tư Miểu run rẩy, thanh âm cũng từ mềm nhẹ, rên rỉ cầu xin mà trở nên dồn dập. Thẩm Thác Vũ tăng nhanh tiết tấu, nặng nề va chạm, cho tới khi hai người đạt tới cao triều mà không ngừng run rẩy, phần hông của anh áp chặt chống đỡ tại nơi mềm mại của cô, dùng hết sức vùi thật sâu vào cơ thể của cô. Hai người đã đạt đến cao triều, ôm lấy đối phương thở hổn hển, thật lâu không nhúc nhích….

Nếu như nói buổi tối hoan ái, Lăng Tư Miểu vì say rượu mà không xác định được đâu là thật đâu là mơ, thì buổi sáng sớm Thẩm Thác Vũ với tinh lực tràn đầy, tuyệt đối đã khiến cô không thể phủ nhận mức độ thân thiết của cả hai.

Khiến Lăng Tư Miểu tỉnh giấc không phải vì say rượu mà bởi hai bên huyệt Thái Dương đập đến đau đớn, cũng không phải do rượu cùng ăn uống đến mức khô họng, mà là cảm giác sưng tấy ở phía dưới do bị trêu ghẹo, xâm nhập đến tê dại.

Lúc mới bắt đầu cô vẫn không chống lại được ý nghĩ muốn ngủ, nhưng khi có ngón tay đột nhiên thăm dò vào khiến cô chợt bừng tỉnh, sau đó, cô kẹp chặt thân thể kinh ngạc mở to mắt nhìn vào trong đôi mắt đào hoa đang tràn ngập ý cười.

“Đã tỉnh rồi hả?” Ngón tay Thẩm Thác Vũ vẫn đang làm chuyện xấu, chống đỡ ở sâu bên trong cơ thể cô, anh nghiêng người hôn lên khóe môi của Lăng Tư Miểu, “Sáng sớm tốt như vậy, không nên lãng phí.” Lãng phí? Này…. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đầu óc Lăng Tư Miểu vẫn còn đang suy nghĩ lời anh nói nên hoàn toàn không thấy được sau lưng là nụ cười đầy thâm ý, âm trầm của Thẩm Thác Vũ.
Bình Luận (0)
Comment