Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

Chương 20

"Nếu em đánh người, có thể lý giải vì em muốn dạy con kỹ thuật phòng thân?" Sở Thiên Hàn hứng thú nhướng mày.

"Rất có lý, em còn không nghĩ tới." Ôn Ngọc Thanh nói.

Sở Thiên Hàn xuất hiện ba đường hắc tuyến sau gáy.

"Đi, đến văn phòng luật sư." Ôn Ngọc Thanh quyết định.

"Làm gì?" Anh không hiểu ra sao.

"Sửa điều kiện trong hợp đồng." Cô nói hơi nghiến răng nghiến lợi.

Đối với việc hai vợ chồng Sở Hàn cùng nhau tới, Tử Minh có một chút kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn là, lần này cần thêm điều kiện lại không phải là Sở Thiên Hàn.

"Thật sự thêm điều này?" Lý Tử Minh chịu không được nhìn Sở Thiên Hàn sắc mặt vẫn như bình thường.

"Đương nhiên." Ôn Ngọc Thanh gật đầu khẳng định.

"Trong thời kỳ vợ mang thai, nếu chồng ăn vụng, thì tất cả các điều khoản trong hợp đồng đều hết hiệu lực, có thể làm thủ tục ly hôn." Lý Tử Minh đọc rõ ràng, để người khác nghe rõ, cân nhắc một chút xem mình có thể làm được hay không.

"Có thể." Sở Thiên Hàn nói chắc như đinh đóng cột.

"Thật?" Ngược lại Lý Tử Minh lại do dự."Không hối hận?" Đàn ông không ăn vụng, nhất là người đàn ông như Sở Thiên Hàn không ngoại tình, hắn không thể tin được.

"Ông muốn tôi phá hủy văn phòng luật của ông sao?" Sở Thiên Hàn ác mồm nói. Hắn biểu tình cái gì?

Stop!

Trong hợp đồng thêm điều này vào, làm Ôn Ngọc Thanh khoái trá trở về Sở gia làm vợ hiền.

Một tháng sau, Ôn Ngọc Thanh bắt đầu căm ghét cái miệng thối của mình, cô bắt đầu nôn oẹ, ói rất nhiều, chết đi sống lại, chỉ kém không đem ruột gan tim phổi phun ra cho mọi người chiêm ngưỡng rồi.

Cô mệt mỏi nằm trên salon ở phòng khách, không có đủ sức để liếc mắt nhìn cái đĩa để đầy trái cây tươi, ăn cái gì ói cái đó, tốt nhất là không ăn, ăn nữa chắc làm giảm tuổi thọ của răng.

"Rột rột rột rột. . . . . ." Trên ghế sa lon đối diện, Sở Thiên Bích đang vui vẻ gặm táo, khó có được cơ hội hưởng thụ đãi ngộ của phụ nữ mang bầu. Nhờ phúc chị dâu, hiện tại tất cả đồ ăn đều là loại cao cấp.

"Sở Thiên Bích ——" có người tức giận tiến tới gần.

"Anh!" Cô nhảy lên.

Sở Thiên Hàn mắt quét qua nhìn Ôn Ngọc Thanh không nhúc nhích, lại nhìn một chút quả táo trên bàn bị em gái ôm vào lòng, "Em là phụ nữ có thai à?"

"Không phải, dĩ nhiên không phải." Sở đại tiểu thư lắc đầu. Nhìn bộ dạng Ngọc Thanh mệt mỏi như vậy, bây giờ cô đối với từ "Phụ nữ có thai" là vô cùng sợ hãi, chết cũng không muốn làm.

"Sao em lại ăn hết đồ ăn chuẩn bị cho chị dâu?"

"Chị ấy không ăn, em sợ lãng phí." Cô chột dạ giải thích.

"Thật ồn ào, Sở Thiên Hàn, làm phiền anh đừng hét lớn được không? Em vừa mới ngủ mà." Ôn Ngọc Thanh đau khổ thở dài, lấy tay bịt tai.

"Bà xã, thật xin lỗi, rất khổ phải không? Đều là anh không tốt." Một giây trước còn hung hăng giống như sắp giết người, một giây sau liền dịu dàng, khiến cho Thiên Bích ở bên suýt nữa rớt con mắt.

"Những thứ đó ăn rồi cũng sẽ nôn ra, em không muốn ăn."

"Nhưng nếu không ăn, mà nôn, còn khổ hơn." Sở Thiên Hàn đau lòng nhìn Ôn Ngọc Thanh ngày càng gầy đi, sớm biết có thể khổ như vậy, anh nhất định sẽ không để cho cô mang thai, cho dù anh rất muốn có với cô một đứa con.

"Đều là anh làm hại, sao anh không nôn cho em xem." Đột nhiên Ôn Ngọc Thanh không biết lấy hơi sức từ đâu, nhằm ngực Sở Thiên Hàn mà đánh loạn xạ.Lúc đầu mang thai cô mừng rỡ đến giờ lại rất mệt mỏi, căm thù anh đến tận xương tuỷ.

"Đều tại anh, đều tại anh. . . . . ." Sở Thiên Hàn vì thấy cô phát tiết, đưa tay vuốt lưng cô, muốn cho cô thoải mái một chút.

"Đói quá." Ánh mắt đáng thương nhìn đĩa trái cây trên bàn, nhưng không có can đảm mà ăn.

"Dù ói cũng phải ăn vào, coi như không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ vì đứa bé trong bụng mà ăn một chút." Sở Thiên Hàn cầm lên một miếng táo đưa cho cô.

Ôn Ngọc Thanh ánh mắt phức tạp nhìn anh, lầu bầu nói: "Lời này thấy rất quen." Trong tiểu thuyết của cô không phải thường xuất hiện câu này sao? Không nghĩ rằng có một ngày cũng có một người vì cô mà nói câu này.

"Ăn được đùi gà không?" Sở Thiên Bích định lấy lòng nên lén trộm đồ ăn dưới phòng bếp mang lên.

Mùi dầu mỡ bay vào mũi, Ôn Ngọc Thanh lập tức cầm thùng rác dưới đất lên bắt đầu nôn khan.

"Sở Thiên Bích, em muốn chết à?" Sở Thiên Hàn tức giận lườm em gái.

"Người ta có lòng tốt mà." Sở đại tiểu thư uất ức biện bạch.

"Phiền em đem các loại thức ăn mặn giải quyết hết được không." Ôn Ngọc Thanh không có sức lực xua tay. Thiên Bích đáng chết, hiện tại thừa dịp cô ốm nghén mà trả đũa, trong tương lai cô ấy không lập gia đình rồi mang thai, nếu không đến lúc đó xem cô đối phó với cô ấy như thế nào.

"Được, được." Sở đại tiểu thư mừng rỡ chạy vào bếp vơ vét hết các thứ, ăn thì ăn, dù sao không ăn cũng lãng phí.

Hai tháng sau, giống như kỳ tích, nốn nghén biến mất.

Giống như là muốn ăn bù lại những đồ ăn ngon mà hai tháng trước đã bỏ qua, bất cứ lúc nào cũng thấy Ngọc Thanh đang ăn uống, bất kể là nước trái cây hay món điểm tâm ngọt, canh bổ. . . . . .

"Ngọc Thanh, ra ngoài không?" Ở dưới lầu Sở Thiên Bích hưng phấn vẫy tay.

"Làm gì?" Cô phủi vụn bánh ngọt để rửa tay, không niềm nở hỏi.

"Đi ngắm anh chàng đẹp trai, khó khăn lắm chị mới khôi phục bình thường, đi cùng em chứ, không có ai đi cùng em không dám đi."

Như có điều suy nghĩ nhìn xuống bụng mình cũng bắt đầu lộ ra, im lặng một lát, Ôn Ngọc Thanh gật đầu đồng ý. Thành thật mà nói, cô cũng muốn đi gặp thư ký đẹp trai, thuận tiện xem Sở tổng giám đốc có thật ngoan ngoãn làm việc không, một người đàn ông như vậy, ai cũng không yên tâm vào những gì anh ấy cam đoan.

Vợ tổng giám đốc đến công ty, đương nhiên không cần thông báo, hơn nữa bản thân cô cũng không thông báo, lễ tân tự nhiên sẽ không muốn mất mặt, bởi vì theo tin tức đáng tin cậy —— còn ai đưa chuyện, đã không cách nào tìm ra, tổng giám đốc có khuynh hướng sợ vợ.

Tề Thừa Chính vẫn đẹp trai như cũ khiến nam nữ đều ghen tỵ, đã lâu không thấy mấy người phụ nữ nhà Sở nay xuất hiện, thiếu chút nữa anh bị dọa sợ đến mức trốn dưới gầm bàn.

"Anh tôi đâu?" Sở Thiên Bích đặt câu hỏi, nhào về phía bàn làm việc của Tề Thừa Chính, tới gần để thưởng thức sắc đẹp.

"Bên trong." Đột nhiên Tề Thừa Chính hơi sợ. Nếu để bà chủ biết bên trong có ai thì không biết Sở thị có thể bị cô ấy làm cho nổ tung không?

Ôn Ngọc Thanh nhạy cảm cau mày, đi tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc gõ cửa.

Lúc cửa mở, trong mắt cô chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tức giận, tất cả những thứ khác tự động bỏ qua.

Phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định, có căn cứ của khoa học.

Hắc hắc, có trò hay để xem. Núp ở phía sau Lý Tử Minh xấu bụng cười, nhưng nhìn ra phía ngoài thấy bóng dáng xinh đẹp thì cảm xúc vui sướng khi người khác gặp hoạ lập tức tan thành mây khói, chỉ muốn đem người nào đó ngũ mã phanh thây.

"Bà xã!" Sở Thiên Hàn vui mừng ra đón, nhưng khi thấy gương mặt Ôn Ngọc Thanh tức giận thì nhớ ra một chuyện.

"Sở, Thiên, Hàn!" Ôn Ngọc Thanh từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng nặn ra. Người đàn ông này đúng là không đáng tin. Chắc cô nhất thời bị ma ám mới cho là anh ta có thể trở thành một người chồng chỉ biết tới vợ?

"Bà xã, đây là luật sư mới vào làm trong phòng luật của Lý Tử Minh, cô Liễu." Sở Thiên Hàn vội vàng giới thiệu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

Khóe miệng Ôn Ngọc Thanh nhếch lên cười lạnh, "Vậy, hai người đang nói chuyện công việc sao?"

"Dĩ nhiên không phải, Tử Minh cũng ở đây, Tử Minh ——" Sở Thiên Hàn xoay người đi tìm người đáng lý phải ở đây thì mới phát hiện không thấy người đó đâu.

"Ông chủ của tôi đang chuẩn bị xử lý thư ký của anh." Cô Liễu cười có chút ranh mãnh. Hiếm thấy vẻ mặt Lý Tử Minh như bây giờ.

Một lời thức tỉnh người trong mộng, vợ chồng Sở quay đầu nhìn, liền thấy mặt của đại luật sư hầm hầm trừng mắt nhìn người thư ký đang có vẻ mặt vô tội, trong ngực còn ôm chặt thân thể Sở đại tiểu thư đang không ngừng giãy giụa.

"Một ngày nào đó tôi muốn phá huỷ gương mặt cậu." Lý Tử Minh vô cùng tức hận nói.

Tề Thừa Chính khẽ mím môi, "Tôi muốn ghi âm tội chứng, sau này còn làm bằng chứng trước toà."

"Tôi sẽ làm nhân chứng." Chị dâu em chồng nhà họ Sở trăm miệng một lời mà nói.

Cô Liễu che miệng cười.

"Bà xã, em tới công ty gặp anh, anh rất vui." Sở Thiên Hàn mặt mày hớn hở ôm lấy bà xã, thỏa mãn giống như lấy được cả thế giới.

Ôn Ngọc Thanh như nghĩ ra điều gì đó, "Em chỉ là tới gặp thư ký, nhân tiện tìm anh làm một chuyện."

Cảm giác đang vui vẻ tự nhiên bị tạt gáo nước lạnh lúc này Sở Thiên Hàn đã hiểu, ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng thư ký riêng, càng lúc càng thấy để anh ta làm thư ký cho mình là không tốt.

"Làm chuyện gì?" Tuy tức nhưng không quên hỏi bà xã lần này "Thuận tiện" tới làm chuyện gì.

"Luật sư Lý, chúng ta lại cần thêm một chút trong hợp đồng." Ôn Ngọc Thanh nói.

"Lại thêm?" Hai người đàn ông kinh ngạc đồng thời nói.

"Không sai."

Trời đất bao la, phụ nữ có thai lớn nhất, cho nên đoàn người rất nhanh đi tới phòng luật của Lý Tử Minh.

"Phía người chồng nếu trong lúc vợ mang thai mà ăn vụng, lúc đó ly dị tất cả tài sản đều thuộc về vợ, không được có ý kiến." Lý Tử Minh đọc rõ ràng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là người thực hiện hợp đồng này. E rằng Sở lão đại cũng không nghĩ ra, chính anh ta chuẩn bị hợp đồng bảo đảm này sẽ có một ngày nó trở thành sự uy hiếp lớn cho anh ta.

Sở Thiên Hàn bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt cố chấp của vợ, "Không phải là không thể thêm?"

"Không phải là không thể thêm." Trong tình yêu cô không muốn cưỡng ép, nhưng ít ra chính mình có được bảo đảm lớn nhất.

"Được rồi." Lắc đầu một cái, cầm bút lên, Sở Thiên Hàn ký lên chỗ của mình trong hợp đồng. Anh biết rõ đời này mình không thể lại yêu một cô gái nào khác, hơn nữa ai cũng cần một chỗ dựa là vợ, anh nghĩ mình sẽ không mắc sai lầm.

Ôn Ngọc Thanh nhếch mép.

"Hôm nay Bảo Bảo có ngoan không?" Anh lại gần cái bụng đang càng ngày càng lớn lên hỏi.

"Rất ngoan, con không nghịch ngợm." Ôn Ngọc Thanh đưa tay vuốt ve bụng. Cô biết mình và Bảo Bảo sẽ hạnh phúc, bởi vì cô sẽ cố gắng để cho con hạnh phúc lớn lên.

"Làm phiền hai người ra ngoài, không cần ở trong văn phòng luật của tôi anh anh em em." Lý Tử Minh bất mãn đề nghị, nhìn vợ chồng nhà người ta yêu thương lẫn nhau, nhìn lại đường tình yêu của mình đầy gian nan, Sở đại tiểu thư thật khó tán.

"Nghĩ rằng bọn tôi muốn ở chỗ này à? Đi thôi." Sở Thiên Hàn cẩn thận đỡ vợ đứng dậy.

Lý Tử Minh không nói gì đưa mắt nhìn vợ chồng Sở rời đi.

"Bà xã, giờ em yên tâm rồi chứ." Sở Thiên Hàn nịnh bợ hỏi.

"Tàm tạm." Ôn Ngọc Thanh bình thản trả lời.

"Tàm tạm?" Anh không hài lòng với cách dùng từ của bà xã.

"Cái hợp đồng đó có thể còn thêm rất nhiều điều khoản nữa, để em từ từ nghĩ."

Sở Thiên Hàn không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, rốt cuộc anh yêu phải một phụ nữ như thế nào?

Hết.
Bình Luận (0)
Comment