Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

Chương 5

Ôn Ngọc Thanh chưa bao giờ hi vọng ban đêm sẽ không tới như hiện giờ. Cô là một tiểu thuyết gia, ban đêm mới là thời điểm mạch cảm xúc tuôn trào, cô luôn luôn hoan nghênh nó đến nhất, nhưng giờ phút này cô lại hi vọng trời vĩnh viễn đừng tối.

Chán nản nhoài người lên bàn sách, Ôn Ngọc Thanh vô hồn dán mắt vào màn hình máy tính. Làm sao bây giờ? Cũng không thể trốn mãi trong thư phòng được, hơn nữa cô cũng không tin là Sở Thiên Hàn sẽ tốt bụng bỏ qua cho mình.

"Bà xã, hôm nay em tính ngủ trong thư phòng à?"

Quả nhiên!Vừa mới nghĩ đến, thanh âm của hắn liền từ ngoài cửa bay vào .

"Em muốn viết bản thảo, nhà xuất bản thúc giục." Hốt hoảng ngồi dậy, sau đó mới nhớ tới mình đã khoá trái cửa phòng, nên cô bình tĩnh lại.

"Không nhìn thấy em, anh không ngủ được."

Ách! Không thể ngờ anh lại làm nũng với cô, anh không ngủ được? Có mà nhìn thấy anh, đổi lại sẽ là cô không ngủ được. Cô tuyệt đối sẽ không mở cửa.

Nghe được tiếng tay cầm cửa chuyển động, thần kinh của cô lập tức căng thẳng.

Sở Thiên Hàn mở cửa phòng, lắc lư cái chìa khóa trong tay, cười mà như không cười nhìn cô, "Em quên đây là Sở gia à."

Ôn Ngọc Thanh bĩu môi. Cô hiện tại có thể quên tổ tông là ai nhưng sẽ không quên điểm này.

"Vậy thì sao? Cho dù là Sở gia, em cũng nên có một không gian riêng, mượn thư phòng dùng một chút sẽ chết à."

"Nói rất có lý." Sở Thiên Hàn hớn hở phụ họa khiến cho Ôn Ngọc Thanh vô cùng ngạc nhiên.

"Mượn dùng thư phòng dĩ nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng nếu như em tính mượn trong hai tháng, thì có vấn đề rất lớn." Mặt anh tỏ ra rất nghiêm trọng.

"Em nhớ anh dứt sữa đã lâu, không cần mẹ ru ngủ mới đúng." Cô liền châm chọc chế giễu.

"Trên thực tế. . . . . ." Sở Thiên Hàn dừng lại, thong thả ung dung nói tiếp: "Anh không có bám mẹ."

"Vậy sao? Vậy tại sao em lại cảm thấy anh ở đây đang làm nũng."

"Bà xã, em không cần cố gắng quên sự thật là chúng ta đã kết hôn có được không?" Anh cười có chút du côn, vô lại.

Ôn Ngọc Thanh bắt đầu tê dại, cố trấn định mà nói: "Sở Thiên Hàn, anh cũng không nên quên cuộc hôn nhân này là giả, kỳ hạn chỉ có hai tháng mà thôi." Cám ơn trời đất, thanh âm của cô không run rẩy, không để cho anh phát hiện cô thật ra đang sợ đến muốn chết.

Khóe miệng anh nâng lên cười xảo trá, "Bà xã, nhưng, người ngoài không biết cuộc hôn nhân này là giả."

"Chúng ta có hợp đồng."

"Anh nhớ." Ánh mắt lấp lánh.

"Cửa ở sau lưng anh, không tiễn." Cô phất tay một cái, giống như đuổi con ruồi mời anh biến mất.

"Mặc dù là có hợp đồng, nhưng em kiên trì không cùng phòng, có thể hay không quá mức rõ ràng? Vậy anh làm sao để giải thích cho cha mẹ?"

"Họ không ở nhà." Xem cô như ngốc sao? Ai mà không biết hàng năm cha mẹ Thiên Hàn du lịch bên ngoài, thời gian ở nhà còn không bằng ở tiệm cơm, ít nhất cô cùng Thiên Bích đã là bạn bè nhiều năm như vậy cũng không còn gặp gỡ bọn họ một lần, không biết là may mắn hay không may?

Ho nhẹ một tiếng, anh hơi có chần chờ, "Sau khi cha mẹ nghe tin anh kết hôn, đã đáp phi cơ bay suốt đêm để về nhà, chậm nhất là sáng mai có thể về đến nhà."

Ôn Ngọc Thanh sững sờ. Không phải chứ? Người nào lại nhiều chuyện như vậy?

"Ngoan, trở về phòng ngủ đi." Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, nhiệt khí thổi lướt qua vành tai nhạy cảm của cô, khiến trong lòng rung động.

Sở Thiên Hàn hài lòng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô. Cô thật không ngoan, rõ ràng trong lòng có anh, vẫn cố tình dùng sức chống cự.

Khi có một bàn tay chạm vào thì Ôn Ngọc Thanh đem linh hồn mình trở về vị trí cũ, dùng sức đẩy tay của anh ra, gương mặt u ám, "Một lát em sẽ vào." Cô bắt đầu khinh bỉ vì ý chí không kiên định của mình. Cứ theo đà này, không bao lâu nữa cô sẽ chủ động leo lên giường của anh, sau đó hai tháng sau đem trái tim tan nát rời đi. . . . . . Cô không muốn.

"Em sẽ vào?" Anh nhíu mày, không quá tin tưởng vào lời nói của cô.

"Anh yên tâm, đã lấy tiền của anh tiêu, nhận tiền rồi sẽ không làm anh thất vọng."

"Rất mong là vậy." Anh cười.

"Bây giờ có thể để cho em yên tĩnh sáng tác bản thảo chứ?"

"Em phải làm một việc cho anh trước rồi anh mới rời đi."

"Chuyện gì?" Nhìn thái độ của anh đều chỉ có thể sử dụng một "Sắc" để hình dung.

"Hôn chúc ngủ ngon."

Quả nhiên, một tên sắc lang.

Hôn ngủ ngon phải là ở cái trán hoặc bên má, đây là theo suy nghĩ của Ôn Ngọc Thanh, nhưng nó không giống suy nghĩ của anh.

Ôn Ngọc Thanh thậm chí không còn kịp kéo người ra liền bị anh mạnh mẽ giam cầm trong ngực, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt.

Cô thở hổn hển từng chút một, cố gắng điều hoà hô hấp, cố gắng trong thời gian ngắn nhất làm cho tim khôi phục lại như bình thường, nụ hôn nóng bỏng này quá kích tình, cô chịu thua thiệt lớn.

Hơi thở Sở Thiên Hàn bất ổn ôm nhẹ người ở trong ngực. Trời ạ, một cái hôn mà thôi, anh thiếu chút nữa không thể khống chế lại ham muốn, bất chấp tất cả ở chỗ này muốn cô. Cô quả nhiên là khắc tinh của anh mà.

"Ngủ ngon, bà xã."

Ôn Ngọc Thanh bớt run, ánh mắt anh thâm tình cùng giọng nói cưng chiều, ngơ ngác nhìn anh bước đi đến cửa phòng. . . . . . Xong đời! Cô chán nản vùi mặt vào mặt bàn, cứ thế này hai tháng sau cô nhất định sẽ không nỡ đi, cô rốt cuộc để cho mình rơi vào một cái bẫy à? Quả nhiên là tự gây nghiệt không thể sống!

Cặp mắt kia thể hiện sâu xa làm người ta mặt đỏ tim đập, nhìn lên một cái, liền hoang mang, giống như trong lòng trăm ngàn con nai đang nhảy loạn, con ngươi sáng ngời như màu đen bảo thạch tựa như một vực sâu không thấy đáy, hấp dẫn cô đi từng bước theo hướng hủy diệt. . . . . .

Quên đi, quên đi, làm sao để viết đây? Trong đầu đều là Sở Thiên Hàn, muốn làm người ta có ý phạm tội, làm cô viết mà giống như miêu tả anh, quyển sách này nhân vật chính là một người lạnh lùng rốt cuộc lại thành ra anh! Trời! Vậy cái gì giống cái gì? Vì Sở Thiên Hàn mà hai ngày nay tiến độ chậm như rùa đã làm cô muốn đập đầu vào tường rồi, không phải là không viết ra được, mà là viết ra rồi lại xoá đi, đó đều là tâm huyết của cô!

Sắc đẹp đúng là hại người, hại người rất nặng! Bất luận nam nữ, chỉ cần dáng dấp dễ nhìn, đều là thứ làm cho người ta vô cùng đau khổ, cô hiện tại vô cùng đau khổ. . . . . .

Cặp mắt vô hồn, trong đầu Ôn Ngọc Thanh trống rỗng.

Viết bản thảo? Cố gắng lắm cũng không viết ra được, quả thực là cô khóc không ra nước mắt.

Một bản hợp đồng căn bản không nằm trong kế hoạch, đã phá vỡ hoàn toàn cuộc đời của cô, làm hỏng việc theo đuổi cuộc sống lý tưởng bình yên không màng danh lợi của cô.

Ngửa đầu nhìn trần nhà treo một chùm đèn hoa đăng nhỏ, tưởng tượng ngay bây giờ nó rơi xuống, để cho cô bị thương, thuận lợi ở bệnh viện, hai tháng sau hạnh phúc xuất viện. . . . . . Thật là một chuyện tốt đẹp, đáng tiếc chỉ có thể là tưởng tượng.

Khi chiếc đồng hồ cổ để bàn trong thư phòng đổ mười hai tiếng thì tinh thần Ôn Ngọc Thanh dừng bay bổng, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng, đấu tranh phân vân, cuối cùng khẽ cắn răng mạnh mẽ lấy lấy tay, định thần, đóng lại laptop, ôm lấy nó đi về phía cửa.

Làm người là phải trọng chữ tín, Ôn Ngọc Thanh không muốn làm kẻ bội tín. Cho nên bắt buộc chính mình vào phòng ngủ không dám trốn tránh, ôm thật chặt laptop vào ngực, căng thẳng làm mười ngón tay trắng bệch, hai chân run run.

Đèn trên đầu giường vẫn sáng, Sở Thiên Hàn nửa ngưòi tựa vào đầu giường xem văn kiện, nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu cười.

" Em không viết nữa?"

"Em có thói quen ngồi trên giường viết." Ôn Ngọc Thanh trả lời với nụ cười cứng ngắc. Cô cho là anh đã ngủ, kết quả lại làm cho cô rất thất vọng, tinh thần anh rất tỉnh táo, làm cho tâm tư cô nhất thời rơi xuống vực.

Anh vỗ vỗ vào khoảng trống bên kia giường, "Anh xem hợp đồng, em viết bản thảo, không quấy rầy nhau." Anh biết không thể vội vàng ép buộc.

"Được." Cô đi tới, bỏ dép leo lên giường.

"Em không tắm rửa sao?" Anh có ý tốt hỏi, khéo léo giấu đi sự chờ mong.

"Không, em không quen." Cô vẫn đủ lý trí và thông minh, tại thời điểm này bất kỳ ai cũng sẽ không làm, hơn nữa khi phòng tắm lại ở trong phòng ngủ càng phải cẩn thận gấp đôi.

Khoanh chân ngồi xuống, mở ra laptop, tiếp tục viết.

Tiếng lật giấy cùng tiếng gõ bàn phím hài hoà kỳ quái, không khí ấm áp mà đầy ý, tựa như một cặp vợ chồng sống với nhau mấy chục năm.

Bên cạnh Sở Thiên Hàn, mạch cảm xúc tuôn trào, chảy ra, ngón tay trên bàn phím lướt nhanh, gõ ra từng hàng chữ viết, sắc bén hài hước. . . . . .

Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt Sở Thiên Hàn chuyến từ văn kiện qua thân thể người đang miệt mài viết, trong mắt chứa đựng cưng chiều, tràn đầy thoả mãn. Thì ra chỉ cần cô bên cạnh, anh sẽ thỏa mãn. Trong lòng khẽ thở dài, tình cảm quả nhiên không có đạo lý chút nào, tới làm cho người ta ứng phó không kịp.

Lắc lư cổ, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, đưa tay đấm bóp lưng, cô hài lòng đóng máy tính lại.

Mệt quá, cả đêm chưa chợp mắt.

Ánh mắt chuyển qua Sở Thiên Hàn đang ngủ say bên cạnh, dáng vẻ lúc ngủ của anh đã bớt sự khôn khéo mà cô luôn luôn đề cao cảnh giác. Anh rất tuấn tú, cô luôn biết, thời niên thiếu rung động không phải là bởi vì vẻ bề ngoài tuấn tú? Mặc dù sau này cô cố gắng quên đi tình cảm đó, nhưng lại xảy ra chuyện không thể quay đầu lại.

Mí mắt càng lúc càng nặng, lắc lư đầu vẫn như cũ không thể tỉnh táo, lại chịu thua cơn buồn ngủ, cô hơi tựa vào gối liền đi vào giấc ngủ.

Đồng hồ sinh học chạy rất đúng giờ, cứ mỗi ngày Sở Thiên Hàn nhất định rời giường đúng giờ, nhìn người nằm trong ngực anh thấy buồn cười. Thì ra là thân thể của anh có ý thức, trong giấc mộng cũng tự động đem người muốn ôm ôm vào trong vòng tay.

Cô ngủ rất ngon, hô hấp đều đều, gương mặt đỏ hồng nhàn nhạt, áo ngủ vừa người vô tình bị bung mấy cúc áo, đem cảnh xuân lộ ra ngoài.

Từ từ cúi người, anh không kịp chờ đợi hôn lên môi anh đào, cố gắng mút, hết sức dây dưa.

Ngẩng đầu hơi thở dồn dập, nhìn phía dưới người ngủ như chết. Nếu lúc này muốn cô, thật sự giống cầm thú. . . . . . Ảo não thay cô khép lại áo ngủ, ngón tay lướt trên đôi môi đỏ lên vì bị dày vò. Có chút tự giễu cười, có khi trong giấc mơ cô tưởng là đang cắn giò heo đấy.

Tai anh rất tốt nên khẳng định mình không có nghe lầm "Thơm quá", thật là một đả kích.

Sáng sớm phải vào tắm nước lạnh, thật sự là không thoải mái, hơn nữa khi người vợ hợp pháp của anh đang ở bên ngoài trên giường ngủ say thì trong lòng cảm thấy thất bại.

Lúc đi xuống tầng dưới, vô tình nhìn thấy cha mẹ ngồi ở đại sảnh ăn bữa ăn sáng vui vẻ.

"Cha, mẹ." Đối với việc bỏ lại sản nghiệp, ung dung tự tại đi du lịch khắp nơi, Sở Thiên Hàn rất khó làm người hiếu thảo, năm đó khi anh mới hai mươi tuổi, đã bị ép phải kế nghiệp, lương tâm cha mẹ vẫn có thể vui vẻ sao?

"Con dâu của chúng ta đâu?" Cha của Sở Hàn không để ý đến thái độ con trai, ánh mắt tìm người gây cho mình hứng thú.

"Còn đang ngủ."

"Nga." Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau nụ cười mờ ám.

Sở Thiên Hàn bĩu môi, "Tối hôm qua cô ấy viết tiểu thuyết, rạng sáng mới ngủ." Hắn một chút cũng không muốn cho bọn họ thoả nguyện, cho dù điều này làm mẹ anh cực kỳ hài lòng.

"Mình nè, vậy chúng ta cơm nước xong cũng có thể ngủ thêm." Bà Sở cười.

"Tốt, tốt." Ông Sở phụ họa, hai người hoàn toàn bỏ rơi sự tồn tại của con trai.

Sở Thiên Hàn dùng qua điểm tâm, nghênh ngang rời đi, một bụng buồn bực.

Thật không biết anh đang vì ai mà khổ cực, trong nhà, ngoài anh ra, mọi người đều không làm gì. Tại sao người ngoài lại hâm mộ anh - người thừa kế Sở gia? Sở Thiên Hàn cảm thấy những người đó nhất định là là có khuynh hướng tự ngược đãi mình.

Ôn Ngọc Thanh tỉnh dậy vì đói, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn ba giờ chiều rồi. Trời! Giấc ngủ vừa rồi quá đủ, khó trách cô lại đói thế này.

Nhìn vòng quanh trong phòng, phát hiện Sở Thiên Hàn không có ở đây, cô vui vẻ xuống giường đi tắm.

Cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống lầu, thấy Sở Thiên Bích đang ngồi trên sofa lật xem tạp chí Bát Quái, "Không ngủ trưa sao?"

Sở Thiên Bích xem thường nhìn cô, "Chị cho là ai cũng cầm tinh con heo như chị à? Dù trời long đất lở vẫn có thể ngủ được sao?" Nhất là sau khi viết bản thảo xong, thật là ngủ như người chết, nghiêm trọng nhất là một lần, cô gọi điện thoại tới phải chờ nửa giờ sau mới có người tỉnh giấc để nghe máy.

"Chị là cầm tinh con heo, nhưng, em lại được con heo nuôi dưỡng." Ôn Ngọc Thanh cười lý giải, rồi tiến vào phòng bếp tìm đồ ăn.

"Ngọc Thanh, anh em nói lúc nào chị dậy thì gọi điện thoại cho anh." Đồ ăn vặt trong miệng làm cô nói không rõ.

Ôn Ngọc Thanh từ phòng bếp ngó đầu ra, cười nhạo nói: "Làm ơn đi, em ăn xong rồi hãy nói có được hay không, chị hoài nghi với bộ dáng này của em thì ai dám theo đuổi."

"Chị không cần lên mặt, cho dù có anh trai em che chở cũng không thể kiêu ngạo như vậy được." Sở Thiên Bích từ trên sofa nhảy dựng lên, tiến tới gian bếp, vừa lớn tiếng la hét, "Em cũng đói bụng, chuẩn bị luôn phần của em nha."

"Còn có phần của chúng ta nữa." Ông bà Sở chưa đến đã thấy tiếng.

"Thiên Bích, em nghe thấy gì không?" Ôn Ngọc Thanh dừng lại, hoài nghi mình nghe lầm.

Sở Thiên Bích "Chị ngạc nhiên sao? Là ba mẹ em, buổi sáng họ mới về đến nhà."

Sững sờ nhìn ông bà Sở vội vàng ăn hết sạch đồ ăn, lại nhìn sang bát của Sở Thiên Bích cũng đã hết sạch, vẻ mặt Ôn Ngọc Thanh đầy khiếp sợ. Đây là nhà gì vậy, sao họ lại để mình đói bụng đến mức này?

"Ngọc Thanh, chị không biết anh em vô cùng độc đoán, nói là vì tập thói quen ăn uống cho chúng em, quá thời gian dùng cơm cấm không cho nấu nướng gì, em cùng ba mẹ đều không biết nấu nướng nên đành nhịn đói. Cũng may, sau này em có lén dự trữ đồ ăn vặt." Sở Thiên Bích giải thích với mặt oán trách .

Hai ông bà Sở phụ họa.

"Hai bác là bề trên mà cũng...." Ôn Ngọc Thanh không khỏi khẽ hô lên. Thật là kì quái.

"Ai kêu cha vì muốn thanh nhàn, đem mọi quyền hành lớn nhỏ của Sở gia giao cho anh, cho nên chúng em bây giờ đều là kẻ bị quản lý." Sở Thiên Bích buồn bực trả lời, đầu sỏ tạo nên chuyện này đều là người cha yêu dấu.

"Có điều, hiện tại tốt rồi, chị gả cho anh em." Cô cười híp mắt, lúc này càng thêm khẳng định quyết định lúc đó của mình là sáng suốt.

Ôn Ngọc Thanh nhìn cô. Cô chỉ có hai tháng mà thôi. Suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, dù sao đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết.

"Con dâu, tương lai của chúng ta đều dựa hết vào con."

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của họ, Ôn Ngọc Thanh bắt đầu chột dạ, lúng túng được không biết phải ứng phó thế nào.

"Ngọc Thanh, chị nhất định phải thu phục anh em, cho chúng ta có chút quyền lợi." Sở Thiên Bích gửi gắm rất nhiều hi vọng đối với bạn tốt và cũng là chị dâu của cô.

Cố gắng nặn ra một nụ cười, Ôn Ngọc Thanh nhắm mắt nói: "Được, chị sẽ cố gắng." Người nhà họ Sở đều không bình thường, năm đó cô quyết định dứt bỏ tình cảm với Sở Hàn là hoàn toàn chính xác.

"À, điện thoại, gọi cho anh em đi." Vì nghĩ đến tương lai, Sở Thiên Bích quyết định thực hiện việc anh trai giao phó.

Ôn Ngọc Thanh bị ba ánh mắt nhìn chăm chú, quả thật muốn quay đầu chạy trốn. Bọn họ không thể có chút ý tứ mà tránh đi sao? Dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng mà.

"Uy." Thanh âm nhẹ nhàng từ trong microphone truyền ra.

"Là em." Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên hơi nghiêng người.

"Dậy rồi? Ăn cơm chưa?" Nghe được giọng nói của cô, bỗng nhiên tâm tình Sở Thiên Hàn tốt lên, giọng nói trở nên vui vẻ.

"Ăn rồi." Cô lúng ta lúng túng nói, không có thói quen ngồi đối diện với ba người hừng hực hưng phấn. Đối với cuộc nói chuyện này, họ rất cao hứng, lại còn thay cô bật loa ngoài?

"Có nhớ anh không?"

Nhìn thấy vẻ mặt “thính giả” thích thú, Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên.
Bình Luận (0)
Comment