Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 87

Edit: Tuyen83_ DĐLQĐ

An Mặc Hàn đưa tay ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, khẽ vuốt mái tóc của cô.

"Dĩ Mạch, em có biết, cho tới bây giờ anh muốn cũng không phải là lời cảm ơn của em, nhiều năm như vậy, anh làm tất cả, anh đều cam tâm tình nguyện, chỉ vì em, làm cái gì anh cũng có thể."

An Mặc Hàn nói lời ngọt ngào thâm tình giống như là ánh mặt trời ấm áp ở trong đêm đông giá rét này, trong nháy mắt sưởi ấm trái tim An Dĩ Mạch.

"Đồ ngốc."

An Dĩ Mạch thì thầm, nhưng mà trong nội tâm lại rất ấm áp, nhiều năm như vậy, An Mặc Hàn và cô cứ gắn bó với nhau như vậy, cho tới bây giờ mặc dù cô cũng không nói gì, nhưng là, nhiều năm như vậy cô vẫn biết An Mặc Hàn đã vì cô làm mọi thứ, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng tất cả điều này, cô đều không thể quên.

"An Mặc Hàn, em có từng nói qua em rất yêu anh hay không?"

Giọng nói An Dĩ Mạch vang lên ở đêm tối yên tĩnh này nghe cảm động như vậy, trên mặt An Mặc Hàn lộ ra nụ cười kích động, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh thâm tình nhìn mắt to linh động của An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhìn thấy cái bộ dáng này của anh, cười cười.

"An Mặc Hàn, em rất yêu anh, rất yêu anh."

An Dĩ Mạch giống như tỏ tình, lời tỏ tình rất mỹ lệ khẳng định là lời nói ấm áp đối với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn lại một lần nữa không nhịn được ôm An Dĩ Mạch thật chặt vào trong ngực, để cho cô càng gần sát trái tim của anh hơn, cố gắng để cho cô đi đến an ủi trái tim cuồng loạn của anh lúc này.

"Dĩ Mạch...... anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em......"

An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trong đêm lạnh giá này, ở trên con phố mùa đông này, nói với nhau về tình yêu, trong đêm mùa đông này, hứa hẹn một lời hứa trọn đời.

Đợi đến khi bọn họ trở lại An gia thì đã muộn rồi, dì Lan bọn họ cũng đã nghỉ ngơi, khi An Dĩ Mạch tắm rửa xong đi ra, An Mặc Hàn đã nằm trên giường đọc sách, An Dĩ Mạch đi tới ngồi xuống, An Mặc Hàn đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó hai người cùng nhau đọc sách.

"Đúng rồi, Mặc Hàn, chuyện của chị Nhan như thế nào?"

Khi An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn nhìn thấy Lục Viêm trong sách tạp chí thương nghiệp nhất thời nghĩ tới chuyện của Chiếm Nhan, kể từ ngày bọn họ ăn cơm chung đó, mặc dù An Dĩ Mạch cũng đi ăn riêng với Chiếm Nhan hai lần rồi, chỉ là, vẫn không có hỏi chuyện của chị ấy. 

Hơn nữa, gần đây Chiếm Nam Huyễn vẫn luôn ở cùng với Dư Huyên bận việc của mẹ Dư, cho nên Dĩ Mạch cũng không có hỏi anh, nhưng cô giống như nghe chị Nhan đã nói, chú Chiếm dường như không đồng ý.

"Em cảm thấy, với thân phận của Lục Viêm, chú Chiếm sẽ gả chị Nhan cho anh ta sao?"

An Mặc Hàn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của An Dĩ Mạch mà là hỏi ngược lại cô.

An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, coi như Lục Viêm là cố vấn tài chính nổi tiếng quốc tế, nhưng sau lưng của anh ta cũng không có một gia tộc khổng lồ, hơn nữa, Chiếm gia là một đại gia tộc, chú chiếm chắc sẽ không đồng ý gả Chiếm Nhan cho Lục Viêm.

"Nhưng là, danh tiếng của tập đoàn Hạo Thiên cũng không nhỏ, hơn nữa, Lục Viêm rất có tiền đồ."

"Hừ, tiền đồ? Coi như giờ phút này Lục Viêm làm được vị trí tổng giám đốc thay mặt Tiểu Hạo, tập đoàn Hạo Thiên không phải của anh ta thì không phải của anh ta, anh ta vẫn chỉ là một đứa bé lớn lên từ cô nhi viện, anh ta còn là một người không có gia tộc cường đại, cho nên, chỉ một điểm này, Lục Viêm đã bị loại bỏ rồi."

Nhưng cho tới bây giờ An Mặc Hàn cũng không tin tiền đồ vô lượng gì, xã hội bây giờ, coi như tiền đồ của bạn vô lượng, vậy bạn cũng có thể nói, là tiền đồ, nhưng bây giờ bạn không có gì cả, trừ phi bạn làm đến vị trí cao nhất, bạn không còn làm nữa, đây mới thật sự là tiền đồ vô lượng.

Ở xã hội này, nếu như sau lưng không có một gia tộc cường đại nào, phải có bản lãnh giống như Thượng Quan Niên như vậy, nếu như, hai thứ này bạn đều không có, như vậy, bạn cũng chỉ có thể đi làm công cho người khác, càng không cần đi nói cái gì là tiền đồ vô lượng.

"Vậy em thấy dì Chiếm rất hài lòng với Lục Viêm."

An Dĩ Mạch phản bác, mặc dù cô đối với Lục Viêm không có ấn tượng tốt, chỉ là, chị Nhan hình như thật sự rất thích anh ta, cô cũng chỉ hi vọng chị Nhan hạnh phúc mà thôi, cũng chỉ hy vọng, Lục Viêm không nên phụ tình yêu của chị Nhan.

"Được rồi, Dĩ Mạch, chuyện này Chiếm gia sẽ biết giải quyết, hơn nữa, chị Nhan là con gái của chú Chiếm, nhất định việc ông đang làm không phải hại chị Nhan, hơn nữa, còn có Nam Huyễn không phải sao, em cũng đừng có quên, Nam Huyễn là một cố vấn tài chính mới sau Lục Viêm, cho nên, em cũng không cần lo lắng, không còn sớm, chúng ta ngủ đi."

Nói xong An Mặc Hàn tắt đèn, sau đó bắt đầu động tay động chân ở trên người của An Dĩ Mạch, sau đó không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.

Một năm mới lại tới, tất cả mọi thứ đã đi vào yên lặng, Dư Huyên mẹ Dư cũng đã xuất viện, công việc của Dư Huyên cũng đã ổn định, chỉ là, khác biệt trong đó chính là quan hệ của cô và Chiếm Nam Huyễn cũng không giống với trước kia, mặc dù Dư Huyên chưa nói, nhưng An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng đã phát hiện ra sự khác biệt giữa Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn.

Hạ Hi và Toàn Ti Dạ hai người phát triển vô cùng thuận lợi, hơn nữa, cha mẹ của Hạ Hi cũng đã gặp qua Toàn Ti Dạ rồi, chỉ là chú Toàn còn chưa gặp qua Hạ Hi.

Chỉ là, trước kia chú Toàn vừa ý con dâu là Thượng Quan Hồng, Hạ Hi vẫn còn rất lo lắng cha của Toàn Ti Dạ không thích cô, nhưng Toàn Ti Dạ nói cho cô biết rất nhiều chuyện giữa anh và cha anh,Diễn~đàn~lê~quý~đôn cũng nói thật ra thì cha anh cũng không phải người khó chung sống, cho nên không để cho cô lo lắng, cha anh nhất định sẽ thích cô.

An Dĩ Mạch cũng không lo lắng với Hạ Hi và Toàn Ti Dạ, cô vẫn rất lo lắng Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn, chuyện tình của chị Nhan và Lục Viêm dường như thật sự ảnh hưởng đến An Dĩ Mạch rồi, thành tựu của Lục Viêm đã rất tốt, nhưng chú Chiếm lại không đồng ý, nhưng Chiếm Nam Huyễn là người nối nghiệp tương lai của Chiếm gia, nếu như Dư Huyên thật sự cùng Chiếm Nam Huyễn đi cùng nhau, An Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên sẽ phải chịu tổn thương. 

Mặc dù, hiện tại cuộc sống Dư Huyên đã đi vào quỹ đạo. Nhưng An Dĩ Mạch lại phát hiện ra bây giờ trong miệng Dư Huyên  xuất hiện số lần Chiếm Nam Huyễn  càng ngày sẽ càng nhiều, mà thấy hình ảnh Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn đi chung với nhau cũng càng ngày càng nhiều.

"Aizz......"

Một tay chống cằm, An Dĩ Mạch lại tiếp tục than thở, An Mặc Hàn từ thư phòng đi ra thấy chính là bộ mặt ưu sầu của An Dĩ Mạch đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.

"Làm sao vậy, lại than thở chuyện gì đây?"

"Mặc Hàn, em lo lắng cho Huyên Huyên."

An Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, anh có thể nói anh nghe đến câu này thì rất ghen tỵ sao? Năm hết tết đến rồi anh lại không muốn An Dĩ Mạch nghĩ người phụ nữ Dư Huyên này, chỉ là, mặc dù anh không vui nhưng vẫn không thể biểu hiện ra.

"Lo lắng cô ấy cái gì, cô ấy cũng không phải là đứa bé." Hơn nữa, nhưng cô ấy có Nam Huyễn lo lắng rồi.

Dĩ nhiên, câu nói sau cùng là An Mặc Hàn nói ở trong lòng, mặc dù anh biết Chiếm Nam Huyễn thích Dư Huyên, chỉ là, hai người vẫn còn chưa có nói rõ, Dĩ Mạch là bạn thân nhất của Dư Huyên, anh cũng không thể nói lung tung ở bên cạnh Dĩ Mạch.

"Không phải, An Mặc Hàn. Chẳng lẽ anh cũng không lo lắng Chiếm Nam Huyễn sao?"

đôi mắt An Dĩ Mạch nhìn chằm chằm An Mặc Hàn, An Mặc Hàn khẽ chau mày, trong lòng nghĩ "Chẳng lẽ Dĩ Mạch cũng đã nhìn ra?"

"Lo lắng cho cậu ta làm gì?" Anh cũng không có rãnh đi lo lắng Chiếm Nam Huyễn.

"Anh ấy và Huyên Huyên, anh nói, nếu như bọn họ ở bên nhau rồi, có thể cũng muốn đối mặt tình huống chị Nhan và Lục Viêm như thế hay không?"

sau khi An Mặc Hàn nghe rốt cuộc biết An Dĩ Mạch đang lo lắng cái gì rồi, thì ra là chuyện này, nhưng An Dĩ Mạch thật sự là buồn lo vô cớ rồi.

"Dĩ Mạch......"

An Mặc Hàn ôm cô vào lòng, tính toán cùng cô nói chuyện thật rõ ràng, mỗi ngày cô đỡ phải lo lắng này lo lắng kia.

"Hả? Anh nói."

An Dĩ Mạch cầm lên một quả táo, chính mình ăn  một miếng, cho An Mặc Hàn ăn một miếng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng rất cẩn thận nghe An Mặc Hàn nói.

"Chuyện của Nam Huyễn tình huống của cậu ấy với chị Nhan không giống nhau."

"Thế nào không giống nhau?"

Bọn họ đều là con của Chiếm gia, như vậy có cái gì không giống nhau, An Dĩ Mạch không nghĩ ra.

"Dĩ Mạch, em có thể nghĩ đơn giản, thật ra thì, nếu như em là bởi vì lo lắng chuyện của chị Nhan và Dư Huyên như vậy, nhưng thật ra là không cần thiết, chị Nhan là chị Nhan, Nam Huyễn là Nam Huyễn, hơn nữa, chú Chiếm không đồng ý Lục Viêm còn có một lý do chính là ông ấy biết thân phận của Lục Viêm, cái này em hiểu không?"

An Mặc Hàn vốn là không muốn để cho An Dĩ Mạch tiếp xúc được điều này, nhưng hiện tại Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên như vậy, anh không muốn thấy cái bộ dáng này của Dĩ Mạch.

"Anh nói là, chú Chiếm không đồng ý Lục Viêm và chị Nhan ở chung một chỗ thật ra thì nguyên nhân chính là bởi vì thân phận của Lục Viêm? Chú Chiếm ông ấy biết rõ Lục Viêm là người đó?"

An Dĩ Mạch đột nhiên chợt hiểu ra, sau đó có chút hoài nghi nhìn An Mặc Hàn một cái.

"Vậy ngày đó không phải anh nói chú Chiếm là bởi vì thân phận của Lục Viêm sao? Anh ta và chị Nhan không phải môn đăng hộ đối chú Chiếm không phải là vì nguyên nhân này sao?"

An Mặc Hàn cười cười, khi đó anh nói không sai, chỉ có điều anh cũng chưa có nói hết.

"Ừ, anh nói không sai, chú Chiếm quả thật cũng cân nhắc đến những nguyên nhân này, Dĩ Mạch ngày đó anh không nói rõ ràng với em không hi vọng em tiếp xúc được những thứ này, những việc này đều là trên thương trường ngươi lừa ta gạt, em không thích hợp."

An Mặc Hàn ôm thật chặt An Dĩ Mạch, thật ra thì anh chỉ nghĩ An Dĩ Mạch cứ như vậy ở trong ngực của anh không suy nghĩ gì cả, không cần làm gì, chỉ cần ở trong ngực của anh cuộc sống không buồn không lo là được rồi.

An Dĩ Mạch cười cười, sau đó từ trong ngực An Mặc Hàn nhìn anh, một đôi ánh mắt linh động tràn đầy kiên định.

"An Mặc Hàn, em không phải là một cô gái nhỏ chỉ biết nũng nịu, Mặc Hàn, anh không muốn em tiếp xúc được những thứ đó, em cũng như vậy, em cũng không muốn để cho anh một mình chịu đựng những thứ này, chỉ là, nếu, anh đã tiếp xúc đến những thứ này, cho nên, em nghĩ muốn gánh vác cùng anh, em không phải là một tiểu công chúa cái gì cũng không hiểu được, cũng không cần anh phải bảo vệ cô gái nhỏ, Mặc Hàn, em nghĩ có thể cùng anh kề vai chiến đấu bảo vệ đồ thuộc về của chúng ta."

An Mặc Hàn nghe An Dĩ Mạch nói những lời này, thở dài một cái, tại sao anh có thể không biết An Dĩ Mạch nói những thứ này, những năm gần đây, mặc dù anh luôn luôn quang minh chính đại, đem Mặc Mạch quốc tế làm lớn như vậy, để cho An Dĩ Mạch có thể lựa chọn thứ mình thích, nhưng bây giờ, Dĩ Mạch cô cũng có phòng làm việc của mình không phải sao? dĩ nhiên An Mặc Hàn biết An Dĩ Mạch làm như vậy không chỉ là vì mơ ước của mình, vẫn là vì anh.

"Dĩ Mạch......"

"Mặc Hàn, anh không được quên, nhưng hiện tại tổng giám đốc của công ty vàng bạc đá quý Mạch Duyên, cho nên về sau em có việc gì không hiểu còn phải học tập ở anh, anh không thể có cái gì gạt em, hả?"

An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, ngón trỏ chỉ lỗ mũi của anh, trên mặt lộ ra vẻ uy hiếp, điều này làm cho An Mặc Hàn không thể không đồng ý cô, trong lòng anh cũng biết nếu như không đồng ý An Dĩ Mạch, cô cũng sẽ không buông tha, hơn nữa theo anh biết hiện tại phòng công tác của An Dĩ Mạch đã phát triển rất tốt rồi, cũng không lâu sau Dĩ Mạch sẽ phải tham gia cuộc so tài thiết kế đá quý quốc tế, anh cũng tin tưởng năng lực của Dĩ Mạch, nhất định có thể đủ để cho mọi người cũng biết cô, cho đến lúc đó, An Dĩ Mạch vẫn sẽ tiến vào thương giới, anh nghĩ sợ rằng cũng không ngăn được rồi.

"Được, anh đồng ý với em."

Cuối cùng An Mặc Hàn đồng ý với An Dĩ Mạch, sau đó, nói suy nghĩ và tính toán của chú Chiếm đều nói cho An Dĩ Mạch, lần này, rốt cuộc An Dĩ Mạch không cần lại lo lắng Chiếm Nam Huyễn và Dư Huyên.~Tuyen83~dđ~lqđ~

"Thì ra là chú Chiếm suy tính nhiều như vậy."

Nghe An Mặc Hàn nói, An Dĩ Mạch ngược lại là vô cùng bội phục Chiếm Diêm, quả nhiên không hổ là tổng giám đốc tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang, thật sự lợi hại. 

Chỉ là...... An Dĩ Mạch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn An Mặc Hàn, trên mặt đều là vẻ mặt suy tính, Chiếm Diêm suy nghĩ cẩn trọng như vậy, ngược lại cô muốn biết An Mặc Hàn làm sao biết ý nghĩ trong lòng Chiếm Diêm.

"Làm gì nhìn anh như vậy."

An Mặc Hàn nhìn vẻ mặt An Dĩ Mạch, nhìn An Dĩ Mạch mặt càng ngày đến gần, anh nhất thời có cảm giác không phải quá tốt, mặt của anh vẫn lui về sau An Dĩ Mạch vẫn đến gần, cho đến khi đầu An Mặc Hàn đã sắp tách ra khỏi cổ, An Dĩ Mạch mới ngừng lại, hỏi ra sự nghi ngờ của mình.  

"An Mặc Hàn, anh là làm sao biết suy nghĩ của chú Chiếm, đừng nói với em là anh đoán, em không tin tưởng anh còn có siêu năng lực như vậy."

An Mặc Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của An Dĩ Mạch đến gần, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới mở miệng.

"Cái đó, ngày đó sau khi gặp qua chị Nhan và Lục Viêm, chú Chiếm đi tìm anh, sau đó nói với anh suy nghĩ của chú ấy, dĩ nhiên, trước kia chú Chiếm chỉ là hoài nghi thân phận của Lục Viêm, cũng là dựa vào anh lấy được chứng cứ, cho nên chú ấy đã không đồng ý chị Nhan kết hôn với Lục Viêm, hơn nữa, nhưng người như Lục Viêm không có tình người, cho nên, Dĩ Mạch, về sau em phải thường xuyên tìm chị Nhan vui vẻ ăn cơm, uống một chút cà phê, nhiều thổi một chút gió bên tai, hi vọng như vậy Chị Nhan có thể sớm một chút thoát khỏi  sự mê hoặc của Lục Viêm."

"Được, em biết rồi."

An Dĩ Mạch nghe An Mặc Hàn nói như vậy dĩ nhiên cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, dĩ nhiên, đối với Lục Viêm chán ghét càng thêm sâu.

"Được rồi, ngoan, không nên suy nghĩ nhiều có được hay không, chúng ta đi siêu thị xem một chút, mua chút thực phẩm, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của năm mới rồi, cho nên tối hôm nay sẽ vui vẻ ăn mừng một trận."

An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch nói sang chuyện khác, hi vọng An Dĩ Mạch không còn muốn chuyện phiền phức.

"Được rồi, đúng rồi, Mặc Hàn, hôm nay mẹ tới đây không?"

Kể từ khi Lãnh Hạ khôi phục, mỗi ngày An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đều sẽ đi biệt thự Ly Sơn nhìn xem bà, theo bà trò chuyện, chỉ là, bà vẫn không đồng ý trở về với bọn họ.

An Mặc Hàn lắc đầu một cái. "Mẹ không muốn trở về, anh nói chúng ta đi theo mẹ qua Nguyên Đán, mẹ không đồng ý, mẹ nói mẹ muốn một mình trò chuyện cùng với ba, để cho chúng ta không cần phải để ý đến mẹ."

Đối với sự chấp nhất của bà, An Mặc Hàn thật sự vô lực, anh cũng không thể không đồng ý yêu cầu của bà, chỉ là, anh còn sẽ lo lắng bà.

"Aizz, thôi, mẹ muốn một mình trò chuyện ở bên cạnh cha thật tốt, chúng ta cũng không cần ép buộc mẹ, đợi mẹ nghĩ thông rồi sẽ trở lại, đi thôi, chúng ta đi siêu thị."

"Được."

Không nghĩ chuyện của Lãnh Hạ nữa, hai người dắt nhau đi đến siêu thị, chỉ là không ngờ gặp được nhiều người quen.

An Dĩ Mạch nhìn thấy người mà bọn họ gặp phải ở trong siêu thị không có sức lực nhìn lên trần nhà siêu thị một cái, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, An Mặc Hàn thấy bộ dạng của An Dĩ Mạch, chau chau mày, nhìn người mà bọn họ phải gặp một chút, sau đó đẩy xe đẩy kéo Dĩ Mạch đi thẳng không nhìn những người đó, nếu Dĩ Mạch không thích, vậy bọn họ sẽ coi những người đó như không tồn tại là được.

"Dĩ Mạch, chúng ta mua cái này thôi."

An Mặc Hàn như không có việc gì cầm lên một bó rau cải trắng nói với An Dĩ Mạch bên cạnh, An Dĩ Mạch vốn còn đang nghĩ tới những người đó, nhưng thấy bộ dạng của An Mặc Hàn, có chút bật cười, chỉ thấy An Mặc Hàn chỉ vào dáng người to lớn, gương mặt tà mị đẹp trai, trên tay lại cầm một bó rau cải trắng, được rồi, cô cảm giác cái tạo hình này rất khôi hài.

"Ha ha, An Mặc Hàn, tạo hình kiểu người như anh buồn cười quá."

An Dĩ Mạch chỉ vào An Mặc Hàn cầm rau cải trắng cười thở không ra hơi, An Mặc Hàn chau chau mày, đem cải trắng thả vào trong xe đẩy, nhìn bộ dáng An Dĩ Mạch cười đứng không nổi, chau chau mày, thật kỳ quái sao?

"An tổng giám đốc và An tiểu thư thật là rất có nhã hứng, chỉ là, các người cũng không có nhìn thấy chúng tôi sao?"

An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không để ý tới bọn họ, cũng không đại biểu bọn họ sẽ không chủ động đến nói chuyện, An Dĩ Mạch đang cười hoàn toàn quên hết tất cả người và sự vật chung quanh, khi An Mặc Hàn tràn đầy nghi ngờ nhìn An Dĩ Mạch, Thượng Quan Hồng mở miệng nói chuyện rồi, hơn nữa còn miệng đầy tức giận.

Không sai, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch bọn họ ở trong siêu thị thật bất hạnh gặp được Thượng Quan Hồng, Tô Lạc, Tô Nguyệt và Thượng Quan phu nhân. 

Ừ, có thể nói bọn họ rất không có lễ phép, không có chào hỏi Thượng Quan phu nhân, chỉ là, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn bọn họ và Thượng Quan phu nhân quả thật chỉ có duyên gặp qua một lần, hơn nữa lần đó còn ăn cơm ở Quan gia, mà lần đó, Thượng Quan phu nhân để lại cho bọn họ ấn tượng cũng không tốt, bởi vì ngày đó trong toàn bộ quá trình Thượng Quan phu nhân dùng ánh mắt sợ hãi không dám tin và đố kị nhìn An Dĩ Mạch, mặc dù, An Dĩ Mạch không biết cô đã đắc tội gì đến Thượng Quan phu nhân, dù sao, bà đã để lại ấn tượng xấu cho cô. 

Về phần An Mặc Hàn, chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần An Dĩ Mạch vui vẻ, bất kể  cía gì anh đều có thể làm được, hơn nữa, chuyện của Lillian vẫn chưa biết rõ ràng, An Mặc Hàn đối với tổng giám đốc Thượng Quan cũng chỉ cho là một người xa lạ, anh chỉ kính trọng Thượng Quan Niên mà thôi, với Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng không có bất kỳ quan hệ nào.

"Mặc Hàn, có người vừa mới đánh rắm sao? Thật là thúi nha!"

An Dĩ Mạch làm bộ nghi ngờ hỏi Mặc Hàn, còn giả bộ dùng một cái tay bịt mũi và miệng, đôi mắt to tràn đầy nghi ngờ khó hiểu, thật là đáng yêu.

"Ha ha, đúng là có người đánh rắm, Dĩ Mạch, nơi này thúi quá, chúng ta đi thôi, anh nhớ là em đã tắm rửa qua mới ra ngoài, không nên bị hun thúi."

Phải nói An Dĩ Mạch lời nói ác độc, thật ra thì, An Mặc Hàn lời nói càng ác độc hơn, hơn nữa còn hết sức phối hợp với An Dĩ Mạch, nghe được An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn bộ dáng kẻ xướng người họa, Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi rồi, chỉ là, Tô Nguyệt và Tô Lạc lại không có biểu hiện gì, chỉ có điều, nếu như nhìn cho kỹ mà nói, trong đôi mắt của Tô Nguyệt hình như mơ hồ có nụ cười.

"An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch, các người cũng hơi quá đáng rồi, Hồng Hồng tốt bụng đến chào hỏi hai người, các người có lễ phép như vậy, hừ, thật đúng là gia giáo tốt."

Thượng Quan phu nhân không nhịn được con gái của mình chịu uất ức, hơn nữa, người trong lòng ở trước mặt của con gái mình, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nhíu mày khi nghe Thượng Quan phu nhân nói.

An Dĩ Mạch nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười nguy hiểm, còn An Mặc Hàn lập tức trở nên lạnh lùng, không khí chung quanh cũng trở nên lạnh.

"Thì ra là Thượng Quan Hồng tiểu thư vừa mới chào hỏi chúng tôi hả, tôi còn thật sự không biết Thượng Quan phu nhân người được gia giáo thì ra là cái bộ dáng này"

An Dĩ Mạch châm chọc nhìn Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân một chút, nghe được An Dĩ Mạch phản bác, mặt của Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng cũng trở nên tái xanh rồi. 

"Cô..."

Thượng Quan phu nhân vung tay lên đang muốn cho An Dĩ Mạch một cái tát, nhưng dự đoán không có nghe được tiếng vỗ tay, đợi đến khi những người khác nhìn chỉ phát hiện cổ tay của Thượng Quan phu nhân đang bị An Mặc Hàn nắm thật chặt rồi, mà vẻ mặt An Mặc Hàn càng thêm lạnh dọa người.

"An Mặc Hàn...... cậu, buông ra."

Thượng Quan phu nhân tránh thoát, nhưng mà, sức lực An Mặc Hàn lớn hơn bà, An Mặc Hàn lạnh lùng cười cười.

"Thượng Quan phu nhân, tôi vốn nể mặt của tổng giám đốc Thượng Quan không so đo với mấy người, nhưng mà nếu các ngươi không nghe lời như vậy, như vậy, tôi sẽ không khách khí, hừ."

An Mặc Hàn hung hăng vung tay một cái, Thượng Quan phu nhân không chịu nổi sức lực của anh thiếu chút nữa bị anh hất té, hoàn hảo được Tô Lạc giúp đỡ.

"Mẹ..."

"Mẹ"

"Dì...... dì không sao chứ."

Tô Lạc, Tô Nguyệt và Thượng Quan Hồng lo lắng nhìn Thượng Quan phu nhân cố gắng mới có thể đứng vững, còn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch giễu cợt nở nụ cười.

"Tổng giám đốc An, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, anh làm như vậy, có chút quá đáng rồi."

Tô Lạc là một vị thân sĩ, mặc dù anh biết là Thượng Quan phu nhân vô lý trước, chẳng qua anh vẫn không ủng hộ An Mặc Hàn làm như vậy.

An Mặc Hàn cười cười, đi hai bước tới trước mặt Tô Lạc, Tô Lạc cũng không cao bằng An Mặc Hàn, cho nên về mặt khí thế đành bị An Mặc Hàn áp chế một nửa.

"Tô tiên sinh ngược lại rất quan tâm mẹ vợ tương lai của mình, nhưng là Thượng Quan phu nhân vô lý trước, không phải tôi đã cho bà ấy cơ hội sao? Nhưng bà ấy muốn động đến Dĩ Mạch, bà ấy là trưởng bối của các ngươi, cũng không phải là của chúng tôi, Tô tiên sinh, anh nói tôi nói có đúng hay không?"

Giọng nói An Mặc Hàn tràn đầy tà khí có thể lấy đi mạng người, thế nhưng khiến cho Tô Lạc cảm thấy sợ, không biết vì sao, khi Tô Lạc thấy bộ dáng tươi cười tà mị này ở trên mặt An Mặc Hàn, trong lòng có loại dự cảm xấu.

"An Mặc Hàn, cậu không nên nói bậy bạ, mặc dù cậu là tổng giám đốc của Mặc Mạch quốc tế, nhưng vì một kẻ tiện nhân như vậy cùng tập đoàn Thượng Quan chơi cứng chẳng lẽ chính là cậu muốn sao? Hừ, nhưng mà chỉ là một nữ tiếp rượu,~^^~dddd~^^~lqdd~:))~ không biết bị bao nhiêu người ngủ qua, ôi, hiện tại tổng giám đốc An bị hồ ly tinh này mê hoặc, cũng không nên hối hận."

"Mẹ..."

Tô Lạc lập tức ngăn lại những lời nói ra của Thượng Quan phu nhân mà không suy nghĩ, nhưng mà, đã quá muộn, bởi vì sắc mặt của An Mặc Hàn đã thay đổi, trở nên khát máu như vậy.

"Tổng giám đốc An, mẹ tôi bà ấy không phải cố ý, bà ấy cũng là quá tức giận rồi, anh không cần để ý, An tiểu thư, hi vọng cô..."

"Tôi đúng là nghe được những câu Thượng Quan phu nhân đều là mắng tôi, anh muốn tôi làm bộ như không nghe thấy?"

An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lạc, khuôn mặt hồn nhiên, nhưng là, Tô Lạc lại cảm giác vô cùng nguy hiểm.

"An Mặc Hàn, anh...... anh muốn làm gì, mẹ tôi bà ấy......"

Thượng Quan Hồng che chở Thượng Quan phu nhân bị An Mặc Hàn ép lui từng bước từng bước, Tô Nguyệt nhìn thấy nét mặt An Mặc Hàn cũng sợ hãi, cô nắm y phục của Tô Lạc thật chặt, tràn đầy sợ hãi.

"Cậu...... cậu muốn làm cái gì? Cậu phải biết rằng, tôi chính là...... Thượng Quan phu nhân......"

Mặc dù Thượng Quan phu nhân nhìn thấy cái bộ dáng này của An Mặc Hàn cũng cảm thấy rất sợ hãi, chỉ là, bà vẫn không quên nói thân phận của bà, để cho An Mặc Hàn không dám làm càn.

"Hừ? Thượng Quan phu nhân sao? Rất nhanh sẽ không phải, Thượng Quan phu nhân, như vậy gọi bà một lần cuối, bà phải nhớ kỹ, bà phải trả giá thật lớn chuyện ngày hôm nay, chuẩn bị xong chưa? Trò chơi bắt đầu." 

An Mặc Hàn nói qua những lời này không giải thích được liền kéo An Dĩ Mạch rời khỏi chỗ này, để lại bốn người tràn đầy nghi ngờ.

"An Mặc Hàn...... cậu...cậu nói gì...... cậu......"

Thượng Quan phu nhân rất không có hình tượng hét lên, cuối cùng vẫn là Tô Lạc và Tô Nguyệt khuyên nhủ bà, sau đó mang theo Thượng Quan Hồng và Thượng Quan phu nhân trở về Thượng Quan gia rồi, chỉ là, Tô Lạc biết chuyện này An Mặc Hàn chắc là sẽ không dễ dàng quên đi chuyện ngày hôm nay như vậy, anh có một linh cảm, một linh cảm rất xấu, giống như, bão táp lại muốn kéo đến.

Trở lại Thượng Quan gia, Thượng Quan phu nhân rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nổi trận lôi đình, cũng sắp muốn đập cho hư tất cả đồ vật trong phòng, Thượng Quan Niên đi vào.

"Bà đang làm cái gì vậy?"

Thượng Quan Niên thấy bên trong phòng một mảnh hỗn độn, nhất thời tức giận cực kỳ, đối với Thượng Quan phu nhân ông vốn không có quá nhiều tình cảm, chỉ là, Thượng Quan phu nhân cũng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cho nên ông vẫn rất hài lòng, nhưng không ngờ vợ chồng nhiều năm như vậy, hôm nay ông lại thấy được cái bộ dáng này của bà.

"Lão...... Lão gia......"

Thượng Quan phu nhân nhìn thấy người đến là Thượng Quan Niên hiển nhiên rất khẩn trương, mặc dù trong lòng có tức giận, chỉ là ở trước mặt Thượng Quan Niên bà cũng không dám làm cái gì, thật ra thì, chủ yếu nhất vẫn là Thượng Quan phu nhân bà quá yêu Thượng Quan Niên, cho nên, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn là cẩn thận từng li từng tí, để giữ lại cho Thượng Quan Niên một cái ấn tượng tốt, thật ra thì nếu như hôm nay không phải chính mắt thấy được Thượng Quan phu nhân nổi đóa, Thượng Quan Niên cũng đã quên thật ra thì Thượng Quan phu nhân bà cũng là thiên kim đại tiểu thư. 

Đúng vậy, tên gọi của Thượng Quan phu nhân vốn tên là Đường Uyển, là thiên kim đại tiểu thư Đường gia của thành phố J, sau lại xuất ngoại ở nước ngoài gặp được Thượng Quan Niên sau đó vừa thấy đã yêu, cuối cùng trỉ qua nhiều khó khăn cuối cùng cũng gả cho Thượng Quan Niên, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, Thượng Quan Niên thấy bộ dáng hôm nay của Đường Uyển, thậm chí có chút không nhận ra.

Ông còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Uyển, khi đó, Đường Uyển mới mười tám tuổi, khi đó dung mạo của bà vốn là quyến rũ, Thượng Quan Niên xem bà như một người em gái, thật ra thì tại sao lúc ấy Thượng Quan Niên không thích Đường Uyển rồi, dĩ nhiên lúc đó giữa bọn còn có sự tồn tại của một người khác, tuy nhiên, đây cũng là một đoạn chuyện xưa khác.

"Bà ở đây làm cái gì?"

Thoát ra khỏi ký ức trong quá khứ, Thượng Quan Niên bắt đầu hỏi, khi ông về đến nhà Tô Lạc và Tô Nguyệt mới vừa đi, Thượng Quan Hồng trốn ở trong phòng khóc, Đường Uyển lại trốn ở trong phòng đập đồ, điều này làm cho Thượng Quan Niên vốn là tâm tình đang tốt trở nên rất kém.

"Lão gia, ông phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi."

Thượng Quan phu nhân Đường Uyển ủy khuất nhờ Thượng Quan Niên giúp đỡ, thật ra thì bà cảm thấy rất ủy khuất, sau đó, Đường Uyển đem chuyện ngày hôm nay thêm dầu thêm mỡ nói một hơi, dĩ nhiên, không có nói đến chuyện bà đã làm, đem toàn bộ  trách nhiệm cũng đẩy trên người của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch.

"Lão gia, cái cậu An Mặc Hàn này thật sự rất quá đáng, dù nói thế nào tôi cũng là trường bối của cậu ta, tại sao cậu ta có thể đối với tôi như vậy chứ, lão gia, ông phải làm chủ cho hai mẹ con chúng tôi, hai ngày nữa con bé Hồng Hồng sẽ phải đính hôn, con bé cũng ngại không nói tới chuyện gì với An Dĩ Mạch đó, nhưng mà, cô ấy biết rất rõ ràng Hồng Hồng thích An Mặc Hàn, cái cô An Dĩ Mạch đó còn cố ý kích động Hồng Hồng, lão gia, ông nhất định phải làm chủ cho chúng tôi."

Thượng Quan phu nhân khóc kể, Thượng Quan Niên nghe đầu cũng đau đớn, thật ra thì, sau khi ông nghe xong cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Thượng Quan phu nhân, mặc dù là vợ chồng nhiều năm như vậy, chỉ là, ông cũng không hoàn toàn tin tưởng bà.

Đối với An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, hai đứa nhỏ này ông vẫn rất yêu thích, hơn nữa, ông đối với An Dĩ Mạch vừa có cảm giác thân thiết, giống như là con gái của mình, cho nên, ông cũng không tin tưởng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch sẽ làm ra việc giống như Thượng Quan phu nhân nói  như vậy, chỉ là, dù sao bà cũng là vợ của mình, ông cũng không thể để cho bà chịu uất ức như vậy, cho nên, ông cũng chỉ có thể an ủi bà trước.

"Được rồi, Uyển Nhi, chuyện này tôi biết rồi, đợi đến ngày Hồng Hồng và Tô Lạc đính hôn, tôi sẽ tìm Mặc Hàn nói một chút, Hồng Hồng cũng phải đính hôn, bà cũng khuyên con bé, không nên u mê không tỉnh ngộ đối với An Mặc Hàn nữa, cậu ta không thích hợp với con bé, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ trả lại công bằng cho bà."

Thượng Quan Niên rất là dịu dàng mở miệng, Đường Uyển nghe được Thượng Quan Niên nói như vậy cuối cùng cũng bớt giận một nửa, chỉ là, một nửa kia vẫn còn tồn tại, bà là đại tiểu thư của Đường gia, là nữ chủ nhân của tập đoàn Thượng Quan, bà cũng muốn dùng phương pháp của mình đi giải quyết một số chuyện, bởi vì trong lòng Thượng Quan Niên đang suy nghĩ, cho nên cũng không phát hiện trong ánh mắt Đường Uyển thoáng qua ác độc.

An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hai người cũng không bị chuyện ngày hôm nay ảnh hưởng đến, bọn họ vẫn đi dạo siêu thị, mua thật là nhiều đồ, cuối cùng tính tiền về nhà.

Ngồi trên xe, An Dĩ Mạch nhìn gò má An Mặc Hàn, lại đột nhiên nhớ lại câu nói của An Mặc Hàn nói với Thượng Quan phu nhân ngày hôm nay, cái gì gọi là Thượng Quan phu nhân lập tức sẽ không phải là Thượng Quan phu nhân, cô cứ nhìn gò má An Mặc Hàn như vậy, cô đột nhiên cảm giác, An Mặc Hàn biết loáng thoáng chuyện gì đó, hơn nữa. Không biết vì sao, cô cảm thấy chuyện này giống như có liên quan tới cô.

"Muốn nói cái gì? Vẫn nhìn anh như vậy."

An Mặc Hàn vẫn lái xe như cũ, cũng không quay lại nhìn An Dĩ Mạch, thế nhưng anh lại biết từ khi An Dĩ Mạch ngồi lên xe vẫn đang nhìn anh.

Thật ra thì, chuyện ngày hôm nay đối với bọn họ mà nói  không có ảnh hưởng là không thể nào, nhưng trường hợp này cần tìm một người thích hợp để giải quyết, An Mặc Hàn nhếch môi cười cười, vốn là, anh không có ý định làm như vậy, chỉ có điều, nếu Thượng Quan phu nhân tự chuốc lấy phiền phức, như vậy thì không nên trách anh không khách khí.

"An Mặc Hàn, có phải anh biết chút gì hay không?" An Dĩ Mạch hỏi.
Bình Luận (0)
Comment