Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 90.2

Edit: MarisMiu

Sau khi Lillian nói đến đây, tất cả mọi người đều nghi ngờ, gia tộc của Dạ Tình? Thật ra cho tới nay, tất cả mọi người đều cho rằng Dạ Tình chỉ là một cô gái bình thường, nhưng đều không phải. An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, thấy An Mặc Hàn gật đầu với cô, An Dĩ Mạch cũng biết An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đã biết gia tộc của Dạ Tình.

"Bà không phải là người bình thường sao? Ba mẹ bà không phải nhân viên bình thường sao?"

Đường Uyển hỏi, ở trước mặt Dạ Tình nhiều năm như vậy, điều bà ta tự tin nhất chính là gia tộc của bà ta, thân phận, thế lực sau lưng bà ta. Nhưng kể từ khi mấy người đàn ông mặc áo trắng đi vào gọi Dạ Tình là ‘Tình tiểu thư’, bà ta cũng biết, trước mặt Dạ Tình, có thể ngay cả một ít tự tin bà ta cũng đều không có.

"Tôi cũng nghĩ tới tôi là một người bình thường, nhưng không phải."

Khi Lillian nói đến gia tộc của mình cũng không có một chút xíu tình cảm nào, giống như không phải đang nói về gia tộc của bà vậy.

"Cô Lillian, tại sao ngài lại không thích hoàng thất nước Y chứ?"

An Mặc Hàn ném ra ra một quả lựu đạn khiến mọi người kinh ngạc. Hoàng thất nước Y, đó là gia tộc đứng đầu quốc gia, là biểu tượng cho quyền thống trị của quốc gia. (Có thể nói là gia tộc này có tầm ảnh hưởng ngang bằng với chính quyền nhà nước của đất nước này, mỗi bên nắm 1 nửa)

An Mặc Hàn nói như vậy, vậy thì đồng nghĩa với việc Lillian chính là người hoàng thất của nước Y.

"Thích? Ha ha, không tới nỗi thích, nhưng cũng không ghét. Dù sao cũng là gia tộc của tôi, là cha mẹ cho tôi sinh mệnh."

Lillian đã sớm biết An Mặc Hàn nhất định đã tra được gia tộc của bà, cho nên bảo Toàn Ti Dạ thông báo cho bà tới đây, chỉ không ngờ hôm nay bà tới đây lại tìm được con gái của bà, nhìn qua An Dĩ Mạch, Lillian lập tức cảm thấy ấm áp.

"Dạ Tình, bà là người của Hoàng thất nước Y ư?"

Ba của Toàn Ti Dạ cũng rất kinh ngạc. Mặc dù ông biết Dạ Tình đã nhiều năm, nhưng bà lại không nói qua chuyện gia tộc của bà, nên cho tới nay ông đều không biết. Ông nghĩ, chắc Thượng Quan Niên cũng không biết đâu.

"Ừm, anh Toàn, rất xin lỗi đã giấu anh, thật ra em là công chúa của nước Y, nhưng trước giờ em đều không thích nơi đó, không thích những quy củ kia, nên em liền len lén trốn thoát, sau đó thì quen biết Thượng Quan Niên và Đường Uyển, còn có mọi người."

Ba của Toàn Ti Dạ gật đầu một cái, ông cũng không nghĩ đến thân phận của Dạ Tình lại phức tạp như vậy.

Sau khi hỏi xong câu hỏi xen kẽ ở trên, Dạ Tình lại bắt đầu kể câu chuyện giữa ba người bọn họ.

Ngày ấy, Thượng Quan Niên xảy ra tai nạn xe cộ bị mất trí nhớ, mà bà thì bị gia tộc mang đi, nhưng trên đường đi lại gặp phải phục kích, mặt của bà bị phá hủy.

Sau trở lại nhà của bà, bà biết chân tướng của cuộc phục kích, thì ra lại là Đường Uyển tìm người hãm hại bà, chính là vì Thượng Quan Niên không bị nàng cướp đi.

Bà nghỉ ngơi nửa năm, cơ thể của bà rốt cuộc cũng khôi phục hoàn toàn, mặt của bà cũng không phải là khuôn mặt cũ, mà bà cũng không phải là Tình Liễu.

Tiếp đó bà thuyết phục được cha mẹ của mình, cha mẹ đồng ý cho bà ra ngoài tìm con gái của mình. diễn đàn marismiu lê quý đôn Đầu tiên đi tới Thượng Quan gia, khi đó, Thượng Quan Niên không nhận ra bà, đứa bé của thượng quan niên và  Đường Uyển cũng sắp sinh rồi, nhưng đứa bé của bà thì đang ở đâu đây?

Bà chất vấn Đường Uyển, bức bách bà ta, nhưng Đường Uyển vẫn không nói ra con bà ở đâu. Đến nay bà vẫn còn nhớ rõ, mưa to trút nước của một đêm kia, bà quỳ gối trước cửa Thượng Quan gia, lôi kéo tay Thượng Quan Niên, nhưng ông chỉ dùng ánh mắt xa lạ nhìn bà, bà cầu xin ông ấy trả con gái lại cho bà.

Nhưng không có, cái gì cũng không có. Bà quỳ cả đêm trước cửa Thượng Quan gia, cuối cùng cũng nhận được một tin, là bảo mẫu lúc trước chăm sóc bà của Thượng Quan gia nói cho bà biết, nói là con gái của bà bị Đường Uyển bán đi.

Lúc nghe được tin tức này, Dạ Tình không muốn suy nghĩ gì nữa, lúc đó bà chỉ muốn tìm được con gái của mình, nhưng bà vừa mới rời khỏi nhà, nói với cha mẹ tất cả đều tự giải quyết, cho nên bà không thể trở về nhà nhờ giúp đỡ, vì thế bà chỉ có thể tự dựa vào sức lực của mình tìm con gái của mình.

Sau chuyện đó, Dạ Tình đè ép chuyện của Thượng Quan Niên và Đường Uyển xuống, khắc sâu nỗi yêu và oán này.

Cứ như vậy, bà lấy thân phận của Lillian đi đến như ngày hôm nay, sau lại bà cũng tìm ra được con gái của mình, cuối cùng theo đầu mối tìm được cô nhi viện Đồng Thoại, nhưng khi đó, cô nhi viện đồng thoại đã không còn, mà đứa bé nơi đó cũng đều bị đưa đi vào những cô nhi viện khác, bà còn nhớ rõ, chuyện này An Vu Triết và Lãnh Hạ của Mặc Mạch quốc tế làm.

Sau đó, bà tìm khắp nơi, những vẫn không tìm được con gái của mình, cho đến khi gặp được tiếng Hàn yên, cô ấy nói qua mình đã từng ở cô nhi viện đồng thoại, nhưng Lillian biết cô ấy không phải là con gái của bà, bởi vì số tuổi không đúng, khi đó, bà thấy tiếng Hàn yên rất có tiềm chất, cho nên muốn bồi dưỡng cô.

Ký hợp đồng cùng với quốc tế Mặc Mạch thật ra cũng là vì trả thù Thượng Quan Niên, Lillian biết, cách làm này rất ngây thơ, nhưng lại không nghĩ đến, trong buổi họp ký hợp đồng đó, bà lại gặp được An Dĩ Mạch.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy giống như nhìn thấy khuôn mặt trước kia của bà, Lillian kích động kinh ngạc mà nói không ra lời, người khác có thể không nhớ rõ, nhưng dáng vẻ trước kia của bà như thế nào sao bà lại không nhớ được chứ, cho nên nhìn thấy bộ dáng của An Dĩ Mạch, bà cũng đã có thể chứng minh An Dĩ Mạch 100% chính là con gái của bà.

Chuyện sau đó mọi người cũng đều biết, bà đoán không sai, An Dĩ Mạch đúng là con gái của bà, là con gái thất lạc hơn hai mươi năm của bà.

"Mẹ......"

Nghe Lillian kể về những khổ sở trước kia, An Dĩ Mạch đi lên ôm lấy bà, cho bà ấm áp và sức mạnh, Lillian cười an ủi nhìn về phía phía An Dĩ Mạch, nói cho cô biết bà không sao.

Thật ra đã nhiều năm như vậy, bà có yêu có hận, hôm nay tất cả đều không còn quan trọng, bà tìm con gái hơn hai mươi năm cũng tìm được, hôm nay, con gái của bà cũng vô cùng hạnh phúc, bà cũng nên thỏa mãn, nhìn những người mặc áo trắng kia, Lillian cười, đã nhiều năm như vậy, bà cũng nên về nhà nhìn một chút rồi.

"Dạ Tình......"

Thượng Quan Niên không nhịn được gọi tên khai sinh của bà, Lillian vỗ tay An Dĩ Mạch, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Niên, nhìn người đàn ông mà bà vừa yêu vừa hận.

Thật ra bà hoài nghi về chuyện năm đó, nhưng hôm nay tất cả đều đã không còn kịp rồi, hôm nay bà tới đây chỉ vì tìm được con gái của mình, bà đã rất mệt mỏi, không muốn dây dưa không rõ với Thượng Quan Niên.

Hiện giờ, Thượng Quan Niên có Đường Uyển và Thượng Quan Hồng, bà nghĩ cứ như vậy đi, giữa bọn họ tất cả cũng nên kết thúc rồi.

"Thượng Quan Niên, về sau, chúng ta ngay cả một chút quan hệ cũng không có, tôi cũng vậy, đã không còn hận ông, ông bảo trọng thôi."

Sau đó Lillian và ba của Toàn Ti Dạ nói tạm biệt, kéo An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn cùng với những người mặc đồ trắng kia đi ra khỏi biệt uyển của Thượng Quan gia. Lúc bọn hắn sắp tới cửa, Thượng Quan Niên lại đột nhiên té xỉu.

(biệt uyển: vườn riêng)

"Lão gia......"

"Ba......"

Bên này rối loạn thành một đường, Lillian bọn họ dừng bước một lát, nhưng sau đó vẫn bước ra khỏi biệt uyển của Thượng Quan gia.

"Dĩ Mạch, có trách mẹ không?"

Sau khi ngồi lên xe, Lillian hỏi thăm Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, cô biết cảm nhận trong lòng của Lillian, lại nhiều năm chịu khổ như vậy, sao cô lại trách bà chứ. Sẽ không, bất luận bà quyết định cái gì cô đều sẽ ủng hộ bà.

Thật ra mọi chuyện ngày hôm nay, An Dĩ Mạch đều cảm giác phát triển quá nhanh, cứ ngắn ngủn mấy giờ như vậy, cô lại tìm được cha mẹ ruột của mình, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

"Cám ơn con, Dĩ Mạch."

Lillian ôm cô. Về sau bọn họ vẫn tới bệnh viện, An Mặc Hàn bảo Tiểu Trương ở lại chính là tới quan sát tình huống, sau đó Tiểu Trương gọi điện thoại nói bởi vì Thượng Quan Niên kích thích quá độ hơn nữa mất máu quá nhiều, hiện tại cần máu gấp, miu mà Thượng Quan Niên là loại máu đặc biệt, máu dự trữ trong bệnh viện rất ít, cho nên hiện tại nhất định phải tìm được người thân nhất của Thượng Quan Niên  mới có truyền máu được.

Nghe đến đó, An Dĩ Mạch và Lillian đều nghi ngờ nhìn về phía An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi cười cười.

"Cô Lillian,  có lẽ chuyện năm đó còn có một ít là cô chưa biết, trước tiên chúng ta đi bệnh viện thôi."

"Được."

Ở trên đường, thật ra thì An Dĩ Mạch có một ý nghĩ, Thượng Quan Niên là loại máu đặc biệt, nhóm máu của cô cũng đặc biệt. Cô hỏi qua rồi, Lillian nhóm máu O, nên nhóm máu của Thượng Quan Niên phải giống cô, là nhóm máu "B" RH. Nhưng máu Thượng Quan Hồng lại không lấy, như vậy chỉ có thể nói rõ tất cả, Thượng Quan Hồng không phải là con gái của Thượng Quan Niên.

Dĩ nhiên, ý nghĩ này An Dĩ Mạch không nói cho Lillian, hơn nữa lúc này Lillian cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng cô nhớ tới lời nói vừa rồi của An Mặc Hàn, cô cũng biết An Mặc Hàn đã nghĩ tới. Như vậy, hiện tại chỉ cần đi bệnh viện chứng minh một cái là được rồi.

Kết quả, sau khi đi tới bệnh viện, An Dĩ Mạch bị trực tiếp bị lôi kéo đi thử máu, sau đó xác định được loại máu phù hợp, cô liền bị đẩy thẳng vào phòng giải phẩu. Có điều, lúc vào phòng giải phẫu, cô loáng thoáng thấy được khuôn mặt khẩn trương và lo lắng của Đường Uyển, dĩ nhiên An Dĩ Mạch sẽ không ngây thơ cho rằng bà ta bởi vì đang lo lắng Thượng Quan Niên.

Cô lại nhìn qua vẻ mặt nghi ngờ của Thượng Quan Hồng đang nhìn về phía Đường Uyển, An Dĩ Mạch càng thêm xác định ý nghĩ của mình. Song An Dĩ Mạch lại nghĩ tới điều này, An Mặc Hàn cũng đang lo lắng, Dĩ Mạch thuộc nhóm máu hiếm có, vì thế anh đều bảo vệ cô rất tốt, không để cô bị thương. Không nghĩ tới hôm nay thế mà lại chủ động hiến máu cho người khác.

Mặc dù người này là cha ruột của An Dĩ Mạch, mặc dù cô vô cùng tôn kính Thượng Quan Niên, nhưng anh cảm thấy khó chịu trong lòng. An Dĩ Mạch cười với anh, sau đó anh liền núp ở góc tường vẽ vòng vòng.

Tô lạc và Tô Nguyệt thấy được nét mặt của An Mặc Hàn cũng không nói gì, nhưng trên mặt tô lạc xuất hiện một chút phức tạp. Toàn Ti Dạ thấy vẻ mặt của An Mặc Hàn ngược lại vẫn không quên chạy tới chế giễu anh.

Mà lúc này, đúng lúc bác sĩ cũng đang đi tới đây, An Mặc Hàn liếc nhìn Lillian, sau đó bắt chuyện với vị bác sĩ kia.

"Bác sĩ, tổng giám đốcThượng Quan mất máu rất nhiều sao? Máu của Thượng Quan tiểu thư cũng không đủ dùng à? Vẫn cfòn phải tìm máu từ bên ngoài ư."

An Mặc Hàn hỏi những lời này, sắc mặt Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng hai người rõ ràng đổi một cái. Tô lạc và Tô Nguyệt cũng nhíu mày, còn Toàn Ti Dạ lại núp ở một bên cười trộm, trong lòng suy nghĩ An Mặc Hàn không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì chứ.

"Người vừa đi vào không phải Thượng Quan tiểu thư sao? Chỉ có con gái của tổng giám đốc Thượng Quan mới có thể truyền máu cho ông ấy mà."

Bác sĩ có chút nghi ngờ, người bọn họ vừa đưa vào không là con gái của tổng giám đốc Thượng Quan, Thượng Quan tiểu thư sao? Rõ ràng loại máu phù hợp mà.

"Con gái của tổng giám đốc Thượng Quan thì nhất định phải cùng nhóm máu với tổng giám đốc Thượng Quan à?"

Toàn Ti Dạ tiếp thêm một câu, vốn cho rằng là câu nói vô tâm, nhưng bác sĩ lại gật đầu một cái. Lần này, sắc mặt của Thượng Quan Hồng và Đường Uyển lại càng thêm khó coi.

Những người khác cũng không dám tin tưởng, nhất là ba của Toàn Ti Dạ và Lillian, bọn họ không thể tin được những lời bác sĩ vừa nói. Bên này, tô lạc và Tô Nguyệt cũng không dám tin, nhưng cũng không quá kinh ngạc, bởi vì khiếp sợ đã bị tin Thượng Quan Hồng không thể truyền máu cho Thượng Quan Niên đã vơi đi một nửa. Song, bây giờ nhận được đáp án chính xác nhất, bọn họ vẫn không cách nào tiếp nhận được. Biểu cảm của tô lạc khá bình thường, nhưng còn nét mặt của Tô Nguyệt lại không như thế, nét mặt của cô ta giống như có mất mác không hề cam.

"Tại sao có thể như vậy?"

Lillian vẫn không thể tin được, hơn hai mươi mấy năm, Thượng Quan Hồng và An Dĩ Mạch cũng đã lớn như vậy rồi, hiện tại có người lại đến nói cho bà biết Thượng Quan Hồng không phải là con gái của Thượng Quan Niên, điều này làm sao bà có thể chấp nhận được.

Mặc dù trước kia bà từng nghi ngờ, nhưng không liên lạc được với Thượng Quan Niên, vì thế bà liền tin tưởng. Hơn nữa, Thượng Quan Niên cũng ngầm thừa nhận. Bởi vì đứa bé này, bởi vì Đường Uyển nên bà và Thượng Quan Niên mới ly hôn. Con gái của bọn bọ còn chịu nhiều khổ như vậy, bị ép buộc tách ra với bà nhiều năm như thế. Hiện tại, bà thật vất vả tìm được con gái của mình, muốn buông xuống hết tất cả, lại có người nói cho bà biết tất cả đều là giả, tất cả đều là thiết kế của Đường Uyển, đứa bé kia không phải của Thượng Quan Niên, năm đó Thượng Quan Niên thật sự không hề phản bội bà.

"Đường Uyển, bà nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Năm đó bà và Thượng Quan Niên không phát sinh bất kỳ chuyện gì có đúng không, tất cả đều chỉ là thiết kế của bà có đúng không?"

Lillian kích động, lắc qua lắc lại Đường Uyển. Nhưng Đường Uyển cái gì cũng không có nói, chỉ cười nhìn Lillian, hình như là điên rồi.

"Cô Lillian."

"Dạ Tình, bà bình tĩnh một chút."

Ba của Toàn Ti Dạ và An Mặc Hàn cũng khuyên can Lillian, rốt cuộc Lillian được bọn họ khuyên can đã bình tĩnh lại, mà Thượng Quan Hồng cũng hồi phục lại từ tin tức chấn động kia.

Cô ta di chuyển bước chân đi tới bên cạnh Đường Uyển, nhẹ giọng hỏi.

"Mẹ, con thật sự là không là con gái của ba sao?"

Thượng Quan Hồng cảm thấy có chút châm chọc, cô ta là con gái của Thượng Quan Niên, là thiên kim tiểu thư sống ở Thượng Quan gia hơn hai mươi năm, chẳng lẽ đến cuối cùng toàn bộ đều là giả sao?

Thật ra bà cũng không trách Thượng Quan phu nhân, mà là đẩy tất cả lên trên người của An Dĩ Mạch. Theo ý cô ta, nếu như không có An Dĩ Mạch, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều sẽ không xảy ra. Hiện tại, cô ta đã mất tất cả, mà An Dĩ Mạch lại có tất cả.

Vốn đang ôm một tia hy vọng, Thượng Quan Hồng nhìn thấy Đường Uyển gật đầu, trong nháy mắt đó tất cả tất cả đều mất sạch, thật ra cái gì cô cũng không có.

Đường Uyển nhìn Lillian cười cười, là nụ cười của người chiến thắng, bởi vì, ở trong lòng của bà, bà đã thắng. lqd MarisMiu lqd Đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà giấu diếm tin tức này, làm Thượng Quan phu nhân nhiều năm, làm vợ chồng với Thượng Quan Niên nhiều năm, bà đã rất thỏa mãn rồi. Ít nhất, so với Dạ Tình, bà đã thắng.

"Không sai, năm đó tôi và Thượng Quan Niên không phát sinh gì cả."

Mặc dù đã sớm biết sự thật, nhưng khi nghe được chính miệng Đường Uyển nói ra, cả người Lillian vẫn nhịn không được run rẩy.

Song rất nhanh, Lillian liền khôi phục lại vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, bà nhìn qua Đường Uyển cười châm chọc.

"Đường Uyển, năm đó đúng là bà thắng, nhưng năm đó lúc bà giấu giếm tất cả mọi người, nhất định không nghĩ tới sẽ xảy chuyện ngày hôm nay chứ?"

"Bà có ý tứ gì?"

Nghe được Lillian nói như vậy, Đường Uyển có một loại dự cảm xấu.

"À, có ý tứ gì? Thông minh như bà thế nào lại không biết đây? Bà chuyên gia tính kế hãm hại người khác làm sao sẽ không biết tôi có ý tứ gì chứ. Hôm nay, khi tất cả mọi chuyện được phơi bày ra ánh sáng, bà có nghĩ tới Thượng Quan Niên sẽ ra sao hay không? À, đúng rồi, còn có Thượng Quan Hồng, con gái của bà, bà có nghĩ tới nó sẽ ra sao không?"

"Tôi......"

Nghe được Lillian nói như vậy, Đường Uyển đã đứng không vững, bà lo lắng nhìn Lillian, thật ra bà không thể không thừa nhận Lillian nói đúng, không sai, bà không nghĩ qua sau khi tất cả chuyện này kết thúc, Thượng Quan Niên sẽ thế nào, không nghĩ qua Hồng Hồng sẽ ra sao, bà chỉ nghĩ đến chuyện bà thắng Dạ Tình, bà chỉ nghĩ tới chính mình.

Lillian đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống nhìn bà ta, trong mắt tràn đầy châm chọc.

"Đường Uyển, thì ra nhiều năm như trôi qua, bà vẫn ích kỷ như thế, tất cả chỉ vì bản thân bà, miệng bà luôn nói yêu Quan Niên, nhưng bà đã làm cái gì với ông ấy đây? Hãm hại ông ấy? Giấu giếm ông ấy, mang thai đứa bé của người khác, sau đó giá họa lên trên người ông ấy? Cái này chẳng lẽ chính là yêu theo lời của bà sao?"

Đối với những câu ép hỏi của Lillian, Đường Uyển không đáp lại. Đúng lúc đó cửa phòng giải phẫu mở ra, mọi người không để ý tới Thượng Quan Hồng và Đường Uyển nữa, đều chạy nhanh tới bên cạnh An Dĩ Mạch và Thượng Quan Niên vừa được đẩy ra ngoài.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"

An Mặc Hàn cầm tay An Dĩ Mạch đang hôn mê thật chặt, tràn đầy lo lắng và đau lòng.
Bình Luận (0)
Comment