Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 41


Sau khi kịt liệt ho khan vài tiếng, cô ta hồi phục lại tinh thần, lại khó nén vẻ mặt hoảng loạn.
Căn bản không có đầu tư dự án gì cả, lúc đó cô ta chỉ muốn lừa tiền mẹ cô đi, không muốn Hàn Băng Nhi lấy được khoản tiền này sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Hứa Hoài Đức ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn Hàn Hi Văn, vẻ mặt hồ nghi: "Bạn gì? Dự án gì?"
Mẹ Hàn lại nhìn thần tình trên mặt Hàn Hi Văn, nghe Hứa Hoài Đức hoài nghi hỏi hai vấn đề này, trong lòng bà còn có gì mà không rõ ràng nữa đây.
Bà cúi đầu, cười khổ mấy tiếng.
Thì ra từ rất sớm đã có dấu hiệu rồi, chỉ đáng tiếc bà quá ngốc, không nhìn ra.

Căn bản không có cái dự án gì, cô ta cũng đoán được bà sẽ cho Băng Nhi khoản tiền này, liền tìm lý do để lấy đi..

Chỉ có một nguyên nhân, chính là không hy vọng Băng Nhi dễ sống.
"Lúc trước Băng Nhi nói một người bạn của con làm một dự án, kiếm ổn không lỗ, bác liền đem tiền muốn cho Băng Nhi đưa cho con bé trước." Giờ phút này trong mắt mẹ cô không có ánh sáng, thật sự chết lặng: "Băng Nhi đáng thương của bác mỗi ngày đều phải đi làm, mỗi ngày đều phải chăm sóc một nhà lớn bé, cầm được một chút tiền lương.

Người làm mẹ như bác quá vô dụng rồi."
Mẹ Hàn chỉ cần nghĩ đến cuộc sống của con gái, trong lòng đều muốn tan nát rồi.
Bà nhìn Hàn Hi Văn, ngữ khí vậy mà mang theo chút cầu khẩn: "Mẹ không yêu cầu kiếm nhiều tiền, tiền của mẹ đưa cho mẹ, mẹ muốn cho Băng Nhi...!Băng Nhi không có cái gì cả, mỗi ngày đều rất vất vả, đừng đối xử với nó như vậy."
Hàn Hi Văn như ngồi trên đống lửa, cô ta thế nào cũng không nghĩ đến, mẹ Hàn sẽ ở trên bàn ăn, sẽ ở trước mặt Hứa Hoài Đức nói ra chuyện này!
Đây là muốn làm gì!
Sớm biết chuyện như thế này, hôm nay cô ta nói cái gì cũng sẽ không đưa Hứa Hoài Đức trở về.

Vốn dĩ gần đây anh ta đối với cô ta đã không còn nhiệt tình nữa, đến mật khẩu điện thoại cũng sửa lại.


Bây giờ náo ra chuyện này, là sợ cô ta và anh ta sống quá tốt sao?
Ánh mắt anh ta nhìn cô ta quả nhiên là muốn nhìn kỹ cô ta hơn.
Anh ta biết, cô ta căn bản không đầu tư dự án gì cả, anh ta càng không có người bạn nào muốn kéo theo cô ta đầu tư.
Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu như là trước đây, anh ta căn bản sẽ không hoài nghi cô ta.

Nhưng từ sau khi thấy mấy đoạn video kia anh ta không khỏi suy nghĩ sâu xa, đến cùng chân tướng sự việc là gì.
Hiện tại Hàn Hi Văn hối hận đến xanh ruột, sớm biết sự việc sẽ có kết quả như vậy, ban đầu cô ta hà cớ gì ngăn cản mẹ Hàn đem tiền cho Hàn Băng Nhi chứ?
Đang lúc cô ta ở vào thế khó xử, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, ba cô chủ động lên tiếng giải vây.
Ba cô cười nói: "Hoài Đức, con đừng khách khí, hai mẹ con bọn họ chính là như vậy, trên bàn ăn lời gì cũng nói.

Hôm nay là đêm giao thừa, là ngày người nhà đoàn viên, bây giờ không nói những chuyện này.

Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, đây đều là món ngon sở trường của nhà bếp, nào, Hoài Đức, con không phải thích sườn nhất sao? Nào."
Sắc mặt anh ta không tốt lắm, lại cũng không thể không lên tinh thần để ứng phó với ba Hàn.
Có điều trong lòng anh ta đối với Hàn Hi Văn đã có sự nghi kỵ càng sâu hơn.
Khoản tiền kia của mẹ Hàn, rốt cuộc cô ta có biết là để cho Hàn Băng Nhi không?
Nếu không biết thì còn tốt, nếu như biết rồi, vậy thì cô ta có dụng ý gì?
Lần đầu tiên anh ta bắt đầu hoài nghi, Hàn Hi Văn thật sự, có thể không phải là dáng vẻ mà anh ta nhìn thấy.


Còn có, Hàn Băng Nhi và cô ta, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Trong lòng anh ta không thoải mái lắm, tuy chuyện này không liên quan gì đến anh ta, nhưng nếu sự việc này là một mặt khác của chân tướng, vậy chẳng phải chứng tỏ anh ta nhìn lầm rồi?
Đêm giao thừa, không giống với nhà họ Hàn, nhà họ Lục nơi nơi đều là ấm áp thoải mái.
Sau khi ăn cơm tối, mẹ anh ôm nhiệm vụ dọn dẹp, để cô đi xem lễ hội của đài truyền hình địa phương.

Đậu Đậu ngồi trên sô pha xem một hồi mới cảm thấy không thú vị, xoa đôi mắt đi ra ngoài tìm tiểu đồng bọn lầu trên đi chơi.
Anh không thích xem loại tiết mục giải trí này lắm, vừa hay có chuyện muốn cùng bàn bạc với cô, bèn nói với cô: "Em vào đây với anh một chuyến, anh có việc tìm em."
Cô rất ít khi thấy dáng vẻ anh nghiêm túc như vậy, buông điều khiển tivi xuống, cùng anh vào phòng ngủ.
Khoảng thời gian gần đây anh cũng coi như là tìm về được cảm giác lúc trước, giấy phép kinh doanh của công ty sắp được cấp rồi, tầng lầu làm văn phòng cũng xem xong rồi, chỉ đợi sau tết nhân viên đến, liền có thể chính thức khai trương.

Đầu năm nay, có rất nhiều nhà đầu tư lớn trên thị trường chứng khoáng và các nhà đầu tư nhỏ lẻ.

Chút tài chính ban đầu kia của anh không đáng bao nhiêu, nhưng dưới thao tác của anh, cũng đã trở thành một con ngựa chiến, tài chính tăng gấp mấy lần.

Con trai ông bà Vương trước mắt thất nghiệp, anh biết gia đình này trước đây thường giúp đỡ nhà mình, liền mời anh ta nói chuyện riêng một hồi.
Nào ngờ từ đó về sau, con trai bà Vương vô cùng bội phục anh.

Đợi đến khi công ty khai trương, anh ta sẽ chính thức trở thành trợ lý kiêm chức tài xế của anh, phúc lợi đãi ngộ đều không tồi.
"Ngồi." Anh nói.
Cô ngồi bên ghế, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh.


Anh bị biểu tình của cô chọc cười rồi: "Là chuyện tốt."
Bả vai cô khẽ buông lỏng: "A, chuyện tốt, chuyện tốt gì?"
Đôi tay anh lồng vào nhau, khớp xương rõ ràng.

Anh chăm chú nhìn cô, trong mắt có ý cười nhàn nhạt: "Em còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?"
Cô a lên một tiếng, báo ra một con số.
"Kim khố của em còn rất nhiều."
Cô: "..."
Năm trăm vạn trúng thưởng, người xào cổ phiếu kiếm được càng nhiều như anh sao có thể nói loại lời đáng đánh này!
Số tiền tiết kiệm của cô không thể so với anh, bây giờ e là đến số lẻ cũng không so nổi.
"Có hứng thú làm chút đầu tư không?" Anh nhìn cô: "Kia là loại đầu tư kiếm lời ổn định không sợ lỗ."
Cô kinh ngạc: "Có..

loại này sao?"
"Có.

Đầu tư công ty của anh." Anh nói: "Bây giờ còn thiếu một chút, nếu như em có hứng thú, liền đầu tư cho anh.

Anh và em ký hợp đồng, sau này em sẽ giữ cổ phần ban đầu.

Thế nào, có hứng thú không?"
Đây đương nhiên là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống!
Cô cơ hồ lập tức muốn đáp ứng, còn may cô kịp thời cảnh giác lại: "Công ty anh lẽ nào thiếu chút tiền kia của em?"

Anh mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên.."
Anh biết cô không hiểu thuật ngữ kinh tế tài chính, kế tiếp, anh nói liền một mạch những lời cô căn bản nghe không hiểu, cơ hồ mỗi một câu đều mang một thuật ngữ trong ngành.

Cô nghe đến não cũng đều đau rồi, đột nhiên sinh ra nỗi sợ hãi giống như lúc đầu cô bị báo chí kinh tế tài chính chi phối..
Anh cuối cùng lung lay được cô khiến cô lựa chọn đầu tư.
Thấy cô gật đầu, anh không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Làm cho cô tin anh đích xác đang chào mời sự tín nhiệm của người đầu tư thật có chút khó.
Không uổng công cả ngày hôm nay anh đều vì chuyện này mà chuẩn bị kịch bản.
Cuối cùng cũng giải quyết hoàn mỹ rồi.
Cô cảm khái: "Em vậy mà đã trở thành cổ đông, cảm thấy thật là không chân thật!"
Cô không hề bị lung lay hoàn toàn, trong lòng cô đại khái đoán được dụng ý của anh.
Hẳn là muốn cho cô một chút bồi thường.
Khi anh nghe đến lời này anh đang lau chùi tròng kính, anh ngẩng đầu, nhìn cô một cái, trên mặt là trầm tĩnh tươi cười.
Cô khẳng định đã quên rồi ghi chú của cô trên WeChat điện thoại của anh.
Nhưng anh không quên.
Thu nhập trăm vạn tài vụ tự do sao?
Anh khẽ cười.
Cô không biết là, trên giao diện WeChat của anh có một khung hội thoại như thế này ---
Kha Thần: [Anh, tuy rằng em sống ở nước ngoài, nhưng lòng em ở gần bên anh..

không nói nhiều lời, cái gì đó, em biết anh muốn mở công ty, em đầu tư ba nghìn vạn được không? Không đủ, còn có thể tăng thêm!]
Anh: [Không.].

Bình Luận (0)
Comment