Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 92

Helala Trữ Mặc cảm giác phía sau có một cỗ tầm mắt nhàn nhạt, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, mà hai gã đàn ông đứng phía sau Helala Trữ Mặc đang nhìn chằm chằm y, lúc này một đạo tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên "Chúng ta làm giao dịch."

Helala Trữ Mặc đem tầm mắt dời về phía gã đàn ông đang ngồi xổm ở góc tường, bên trong hai tròng mắt nổi lên quang mang phức tạp không rõ "Nói rõ xem." Từng chữ đơn giản, làm cho gã đàn ông đang ngồi xổm ở góc tường ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ khóe miệng của gã phác họa một đường cong, “Cũng đem tôi cứu ra đi." Tạm dừng một chút, đứng dậy đến bên cạnh Helala Trữ Mặc, tiếp tục nói "Từ nay về sau tôi sẽ nghe lời ngài sai phái."

Dứt lời, Helala Trữ Mặc khẽ nâng mày rậm "Ta không cần nô lệ." Giọng nói lơ đễnh, hơn nữa biểu tình trên mặt của y trương dương hống hách, một bộ dáng không đem bất luận kẻ nào để trong mắt.

Mà sắc mặt gã đàn ông đang đứng trước người Helala Trữ Mặc vẫn không thay đổi, hơn nữa ý cười trên khóe miệng càng thêm nồng đậm hơn "Nhưng ngài cần một trợ thủ toàn tâm toàn ý làm việc cho ngài." Lời này vừa nói ra làm cho Helala Trữ Mặc sang sảng cười to "Ha ha ha...... Thú vị, được, ta đáp ứng ngươi.”

Gã đàn ông đang đứng thẳng trước người Helala Trữ Mặc thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc "Mặt khác, sau khi ra ngoài tôi muốn trước tiên tìm kẻ thù của tôi báo thù đã." Gã đã ở trong ngục chờ đợi giờ khắc này, vô luận trả giá bằng bất kỳ thứ gì, thậm chí là bán đứng chính mình, cũng phải đạt được mục đích.

"Được." Helala Trữ Mặc sảng khoái đáp ứng, gã đàn ông không nghĩ tới Helala Trữ Mặc sẽ đáp ứng sảng khoái như thế. Mà Helala Trữ Mặc lại tạm dừng một chút, một đôi con ngươi thâm trầm lóe ra quang mang khác thường mới tiếp tục nói "Ngươi có những kỹ năng gì, ta không rõ ràng lắm, nhưng mà hi vọng ngươi sau khi ra ngoài có thể toàn tâm toàn ý giúp ta, không để cho ta thất vọng." Nói xong, trong mắt Helala Trữ Mặc nổi lên tà ác quang mang.

"Xin mời chủ tử, lau mắt mà đợi." Nói xong, gã đàn ông liền tiếp tục xoay người về lại chỗ góc tường ngồi xổm xuống.

Helala Trữ Mặc buông tay đang kiềm chế gã đàn ông kia ra, thu liễm tà ác quang mang, lời nói đầy ý cảnh cáo từ trong miệng phát ra "Không cần lại đến trêu chọc ta, nếu không hậu quả các ngươi không chịu nổi đâu." Nói xong, liền không hề để ý tới ba gã đàn ông đó nữa, lập tức xoay người tới ngồi bên cạnh gã đàn ông đang ngồi xổm bên góc tường.

Ba gã đàn ông kinh ngạc nhìn bóng lưng của y, không nghĩ tới y sẽ dễ dàng buông tha bọn họ, ba người liếc nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được quang mang giống nhau, nhất định là nguy hiểm.

Ba gã đàn ông lui đến bên góc tường kia, trong đó trên mặt gã đàn ông đi đầu tràn đầy không phục, lại không dám lại tiến lên trêu chọc vị ôn thần này.

Thật lâu sau, gã đàn ông không phục ưỡn thân hình cao lớn đứng lên, đi đến bên cạnh hai người Helala Trữ Mặc, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, lời nói ngạo mạn phát ra "Ta cũng muốn bàn điều kiện với ngươi." Ngữ khí trong lời nói không cho thương lượng chút nào, làm cho Helala Trữ Mặc không hờn giận khẽ nhíu mày, cũng không ngẩng đầu lên, lấy giọng nói thuần nhất Italy cất tiếng "Muốn cùng ta bàn điều kiện ngươi còn chưa đủ tư cách." Thân thủ kém như vậy, cũng muốn cùng y bàn điều kiện, không khỏi rất không biết lượng sức mình.

Gã đàn ông bực mình nhíu chặt mày, hắn ở bên ngoài cũng là địa đầu xà số một số hai, không nghĩ tới ở trước mặt của y lại không có chút uy tín nào như thế "Ngươi đừng có quá cuồng vọng, ngươi cũng không nghe ngóng thăm dò xem Nhị Long ta là nhân vật bậc nào." Lời nói vừa ra, dẫn đến Helala Trữ Mặc cho một ánh mắt xem thường, tên này nghe đều chưa có nghe qua.

Helala Trữ Mặc không hề tỏ thái độ làm cho trong lòng gã đàn ông bế tắc, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, răng rắc rung động, lại cứng rắn quyết tâm kiềm chế sự khinh bỉ và bỏ qua cơn thịnh nộ, dáng điệu và vẻ mặt là một bộ hảo tính tình, nói "Chỉ cần ngươi có thể cứu ta ra, ta có thể điều động toàn bộ huynh đệ ở trung tâm thành phố H này." Thù lao lớn như vậy chỉ sợ ngươi không khỏi động tâm đi.

"Trước tiên là nói về nhân số toàn bộ khu trung tâm, ngươi có bao nhiêu?" Lời này vừa nói ra, gã đàn ông cười đắc ý "Ít nhất cũng có năm trăm người." Chính là sau khi hắn tiến vào ngục giam, không biết các huynh đệ có còn nhớ rõ hắn, người lão đại này hay không? Hiện tại trước hết nghĩ biện pháp đi ra ngoài rồi nói sau.

Helala Trữ Mặc tà khí cười, chẳng hề để ý cách thức "Ngươi vào đây đã bao lâu rồi?" Lời nói thăm dò vừa ra, Nhị Long khẩn cấp trả lời "Hai tháng." Mặt không đỏ tim không đập mạnh, hai tròng mắt hữu thần sáng ngời không hề chớp nhìn Helala Trữ Mặc.

Nhị Long vừa dứt lời, gã đàn ông ngồi bên cạnh Helala Trữ Mặc mím môi cười.

Helala Trữ Mặc chỉ nhẹ nhàng cười, làm cho hắn không hiểu, chợt Helala Trữ Mặc quay đầu nhìn gã đàn ông bên cạnh "Ngươi vào đây đã bao lâu?" Bên trong hai tròng mắt lóe ra tươi cười ngụ ý khó hiểu.

Gã đàn ông ngồi bên cạnh y giống như biết được ý tứ của y, nói "Ba tháng." Dứt lời, giọng nói của Helala Trữ Mặc lại vang lên "Thời điểm ngươi tới bọn họ có ở đây không?" Nhất thời, ba gã đàn ông còn lại nháy mắt sáng tỏ mục đích của Helala Trữ Mặc.

Một đạo tiếng nói khàn khàn từ bên cạnh người Helala Trữ Mặc truyền ra, tiếp lời Helala Trữ Mặc đáp "Ở rồi." Thái dương Nhị Long chậm rãi rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh trong suốt lóng lánh, người này đầu óc chuyển quá nhanh, bọn họ chỉ có thể đuổi kịp tư duy của y, cũng không thể đúng lúc nghĩ ra phương pháp ứng đối được.

Khóe miệng Helala Trữ Mặc vi câu, đối với lời nói dối của Nhị Long trong lòng tựa hồ hiểu rõ, thần bí khó lường nhìn Nhị Long cười cười.

Nhị Long nhất thời có một loại cảm giác luống cuống tay chân "Ách...... Kỳ thật ta đã tiến vào đây hai năm." Lời thật vừa nói ra, làm cho Nhị Long thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu ẩn ẩn bất an, trái tim khẩn trương ‘bang bang’ nhảy loạn, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Helala Trữ Mặc.

Helala Trữ Mặc thấy bộ dạng này của Nhị Long, ánh mắt không chịu thua cùng với bộ dáng quật cường của hắn, lúc này mới đánh giá cẩn thận Nhị Long, nhìn chằm chằm vẻ mặt lộ vẻ hy vọng của Nhị Long rồi mới tiếp tục mở miệng nói "Tốt lắm, các ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, nhất định mang bọn ngươi cùng nhau ra ngoài."

Dứt lời, Nhị Long kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Helala Trữ Mặc, trên mặt cũng nổi lên thần thái khác thường, không giống với ảm đạm mới vừa rồi như vậy, tiếp theo, biểu tình trên mặt hắn rõ ràng buông lỏng, toàn thân căng cứng cũng dần dần theo đó trầm tĩnh lại, đợi hắn hoàn hồn thì trong mắt mừng rỡ như điên "Như vậy, Nhị Long lúc này cảm tạ trước."

Hắn cũng không biết tại sao lại đối với y (Helala Trữ Mặc) sinh ra một loại tin tưởng không thể hình dung, có một đạo thanh âm nói cho hắn biết, y (Helala Trữ Mặc) nhất định có thể mang hắn cùng nhau đi ra ngoài. Ba năm chưa được nhìn thế giới bên ngoài, cũng không biết hiện tại bên ngoài biến thành cảnh tượng như thế nào? Hắn sau khi ra ngoài, còn có thể giống như năm đó suốt ngày tự do tự tại như vậy hay không? Các huynh đệ có nhớ tới hắn hay không?

Helala Trữ Mặc không nói một câu, chỉ hướng tới Nhị Long khẽ hạ cằm, liền bắt đầu cúi đầu trầm tư.

Hiện tại muốn đi ra ngoài chỉ có hai phương pháp, nhưng hai phương pháp này đều rất bị động. Thứ nhất, Nhiễm Thiếu Lâm đi liên hệ đại ca, nhị ca; thứ hai, đại ca, nhị ca chủ động điều tra, sau đó phát hiện hành tung của y, mời chính phủ Italy đến cứu y ra ngoài. Nghĩ đến điều này, không khỏi buồn rầu cào cào tóc, y không có phương pháp tự cứu mình.

Mà giờ khắc này, bên trong ngục giam im lặng thần kỳ, giống như lúc Helala Trữ Mặc tiến vào ngục giam tĩnh lặng.

Màn đêm buông xuống, thành phố phồn hoa mà nhộn nhịp rơi vào trong bóng tối, ánh đèn ngũ sắc như những chiếc cốc bạc trắng, mờ nhạt, chiếu rọi cả thành phố náo nhiệt phồn hoa......

Mà tại biệt thự Mộc gia lại chỉ có thể nghe được tiếng ếch kêu cùng với một ít động vật ban đêm phát ra tiếng động lao xao, một hàng ước chừng năm mươi người, mặc một thân xiêm y màu đen, ngay cả đầu cũng không lộ ra bên ngoài, mà duy nhất có thể xác nhận đó là dáng người cao lớn, có thể xác nhận bọn họ là nam nhân, không có nữ nhân nào ban đêm đi trong đội ngũ.

Một hàng hắc y nhân cước bộ nhẹ nhàng đi đến bên ngoài biệt thự Mộc gia.

Người đi đầu khoát tay, nhất thời đội ngũ đi trước chợt đình chỉ, cặp mắt kia trong đêm tối lòe lòe tỏa sáng, tinh tế quan sát tình huống trong viện, phát hiện biệt thự Mộc gia hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, dưới tình huống như vậy, đáy lòng khẽ nổi lên từng đợt bất an không hiểu.

Lúc này, bên cạnh gã đàn ông cầm đầu có một gã khác bước tới, nhẹ giọng nói bên tai gã cầm đầu "Nhiễm thiếu, biệt thự Mộc gia quá yên lặng, không bình thường." Có một loại cảm giác không nói nên lời làm cho người ta bất an, một đại gia tộc, không có khả năng lại không có bất cứ thủ hạ nào bảo vệ, nếu không Mộc gia cũng không có khả năng đứng sừng sững nhiều năm như vậy không ngã.

Người đầu lĩnh nhẹ gật đầu, quang mang u tối bên trong không thể nhận ra "Bất luận như thế nào hôm nay đều phải cứu bọn họ ra ngoài." Đã trì hoãn lâu lắm rồi, cha và tiểu muội trong tay Mộc Hàn Mặc không biết chịu bao nhiêu khổ sở, cho nên, hôm nay trả bất cứ giá nào cũng phải cứu người ra.

"Dạ, Nhiễm thiếu." Lời nói kiên định lưu chuyển bên tai Nhiễm Thiếu Lâm, Nhiễm Thiếu Lâm nhẹ gật đầu, xem như vừa lòng với câu trả lời thuyết phục.

Tiếp sau đó, tiếp tục quan sát tình huống trong biệt thự, thấy trong biệt thự hoàn toàn im lặng, liền vung tay lên, năm mươi người tách ra đi trước, chia đội ngữ làm ba nhánh, bước nhanh trong màn đêm mờ nhạt, bọn họ từ bên ngoài đi tới biệt thự liền có người đã phát hiện, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.

Ba đội nhân mã đi tới bên ngoài biệt thự Mộc gia, Nhiễm Thiếu Lâm dẫn theo một đội nhắm thẳng cổng chính Mộc gia, đợi động tĩnh khác thường trong viện lắng xuống thì mới đi trước, mở khóa trên cổng chính ra, lần lượt tiến vào biệt thự.

Đội nhân mã này của Nhiễm Thiếu Lâm phân ba đường, một đội tiến vào khu phòng khách, một đội khác tiến vào khu người hầu ở, còn đội của Nhiễm Thiếu Lâm thì thẳng đến khu nhà chính mà đi.

Tiến vào đại sảnh liền đến một người cũng không thấy, thân hình thon dài cao ngất của Nhiễm Thiếu Lâm đứng trong đại sảnh. Cẩn thận quan sát hết thảy quanh mình, mà trong đại sảnh chỉ có ngọn đèn lập lòe sáng lại thiếu vắng hơi thở con người, làm cho quyết tâm trong lòng hắn lung lay sắp đổ, dường như không có đủ kiên cường sẽ ầm ầm sụp đổ.

Bước chân Nhiễm Thiếu Lâm bỗng nhiên dừng lại, người đang cùng tiến đến cũng nhanh dừng bước lại. Lúc này, Nhiễm Thiếu Lâm đột nhiên mở miệng "Mọi người cẩn thận, chú ý kỹ tình huống chung quanh." Tiếng nói trầm thấp, nặng nề vang lên trong đại sảnh.

Mấy người theo sát tiến đến chưa lên tiếng nhưng cũng hiểu được ý tứ trong đó, một đôi con ngươi thâm trầm quét mắt tìm hết thảy chung quanh......

Đột nhiên, ánh mắt Nhiễm Thiếu Lâm ngưng trọng, linh mẫn quét mắt nhìn hết thảy, mà mấy người cùng hắn tiến đến cũng phát hiện không khí xơ xác tiêu điều, đều thu liễm tinh thần, ánh mắt quét mắt bốn phía, mà trong đại sảnh không có bất cứ biến hóa gì......
Bình Luận (0)
Comment