Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 104

Vương Nhạc Đông ngồi lên xe, liền nhắn qua một tin: Tô Ảnh đã bị tôi lừa ra ngoài rồi.

Nhắn xong, Vương Nhạc Đông lập tức lái xe đi.

Vừa nghĩ tới Tô Ảnh ‘băng thanh ngọc khiết’, lập tức sẽ phải khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân thể hắn, trong lòng không khỏi kích động.

Tô Ảnh ơi Tô Ảnh, Thiên Đường có đường mà cô không đi, Địa Ngục không có cửa mà cô lại xông tới.

Lần này, đừng trách tôi lòng dạ ác độc!

Ai kêu cô muốn trèo cao cơ chứ?

Bên kia, Điền Mỹ Hòa nhận được tin tức, nụ cười bên khóe miệng lóe lên vẻ âm độc sắc bén.

Điền Mỹ Hòa nắm chặt điện thoại di động, cắn chặt răng, khẽ nói: "Tô Ảnh, lần này không hủy hoại được mày, coi như tao thua! Điền Mỹ Hòa tao chưa tới giờ cũng chưa từng phải chịu thua ai.”

Điền Mỹ Hòa đặt mạnh điện thoại lên bàn, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn.

Lúc này, bên ngoài cửa có người gõ cửa: "Điền tiểu thư, chuẩn bị xong chưa? Chúng tôi cần đi thôi."

Điền Mỹ Hòa nghe xong liền lập tức đứng lên, đi mở cửa, ôm bụng nói: "Thật xin lỗi, phiền anh chuyển lời tới Ngu tiểu thư, tự nhiên bụng tôi rất đau, hôm nay có thể không đi cùng Ngu tiểu thư được."

Vừa nói, Ngu Đình Huyên vừa lê bước đi tới.

Thấy Điền Mỹ Hòa vẻ mặt tái nhợt, trợ lý chỉ quét mắt nhìn cô một cái, nói: "Nếu bị bệnh, vậy thì ở khách sạn đi! Chúng tôi đi!"

Câu nói sau cùng, là nói với những trợ lý khác.

Đợi đám người lái xe rời đi, Điền Mỹ Hòa lập tức xoay người thay một bộ quần áo bình thường, đội mũ và đeo khẩu trang, quay người ra phía cửa.

Điền Mỹ Hòa vừa ra ngoài liền lập tức đến chỗ Vương Nhạc Đông.

"Tô Ảnh đến đâu rồi?” Điền Mỹ Hòa âm trầm hỏi.

"Cô tôi bây giờ còn đang trên đường, chúng tôi tới trước mai phục.” Đáy mắt Vương Nhạc Đông hiện lên một tia tham lam: "Đến lúc đó, Tô Ảnh vào phòng tôi lập tức gây mê, em cho người nghĩ cách đưa cô tôi đi đi.”

"Biết rồi.” Điền Mỹ Hòa lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Nhạc Đông có hơi khẩn trương, đáy lòng cười lạnh.

Kể từ khi cô bị phong sát, lời ngon tiếng ngọt của Vương Nhạc Đông không giống như trước nữa, cũng không nhận điện thoại của cô, cũng không trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức.

Nếu như không phải cô nói, cô có cách giúp Vương Nhạc Đông có được Tô Ảnh lần nữa, chỉ sợ Vương Nhạc Đông đến giờ vẫn không trả điện thoại cho cô.

Tiện nhân! Đều là tiện nhân!

Nhưng cô hiện tại không có chỗ dựa, chỉ có thể tạm thời hợp tác cùng Vương Nhạc Đông.

Đợi cô đạt được mục đích, nhất định phải khiến cho những tên khốn kiếp này phải trả giá thật nhiều.

Vương Nhạc Đông thấy sắc mặt khó coi của Điền Mỹ Hòa, dường như hiểu được gì đó, lập tức nắm chặt lấy tay Điền Mỹ Hòa, vẻ mặt thành khẩn nói: "Mỹ hòa, lần này cám ơn em đã nghĩ cách giúp anh."

Điền Mỹ Hòa không nói gì rút tay của mình ra, thản nhiên nói: "Không có gì, chuyện với Tô Ảnh, vẫn luôn là nguyện vọng của anh. Em đương nhiên sẽ giúp anh. Dù sao, hai người chúng tôi giờ đều đang trên một con thuyền, anh không chạy được, em cũng không nhảy được.”

Vương Nhạc Đông cảm động nói: “Mỹ Hòa, chờ anh trả thù Tô Ảnh xong, anh nhất định sẽ cùng em sống thật tốt.”

Điền Mỹ Hòa lười lên tiếng.

Sống?

Ha hả.

Lấy cái gì để sống?

Hiện tại nhà Vương Nhạc Đông đã phá sản, trong tay một phân tiền cũng không có, qua được mấy ngày nữa?

Điền Mỹ Hòa cô cũng không phải thích làm chuyện bao đồng, trong tay cô còn dư lại ít tiền, cũng không phải để làm từ thiện!

Cô chỉ lợi dụng Vương Nhạc Đông, vì muốn xả giận mà thôi!
Bình Luận (0)
Comment