Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 140

Diệp Tự nhìn tin nhắn mà Phó Thịnh gửi tới, anh dịu dàng nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Tô Ảnh nhìn thấy Diệp Tự cười vui vẻ như vậy, không nhịn được hỏi: “Là bạn gái anh nhắn tin hả?”

Diệp Tự ngẩng đầu, như cười như không nhìn Tô Ảnh, sau đó vỗ đầu cô một cái: “Là bạn chơi từ bé cùng nhau trưởng thành. Được rồi, tôi còn có chuyện, không thể tiếp tục du hồ cùng cô được.”

Tuy Tô Ảnh cảm thấy hơi thất vọng nhưng nam thần rất bận, thân là fan, cô tuyệt đối không thể làm thần tượng khó xử!

Tô Ảnh lập tức gật đầu: “Chuyện của tôi cũng xử lý xong rồi, vậy tôi về khách sạn.”

Diệp Tự gật đầu.

Tô Ảnh lại nói thêm một câu: “Còn có, Anh Phong Nguyệt, mong anh phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Được rồi.” Diệp Tự bật cười, ra hiệu thuyền vào bờ sau đó dẫn người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Diệp Tự, Tô Ảnh không nhịn được cảm thấy phiền muộn, lẩm bẩm nói: “Có thể khiến người khác không cách nào cự tuyệt như Phong Nguyệt có lẽ cũng chỉ có Phó Thịnh chăng?”

Tô Ảnh nói xong cũng thấy nao nao.

Sao gần đây cô cứ đột nhiên nghĩ tới Phó Thịnh là sao vậy?

Chắc là bị ngốc rồi.

Bị bắt nạt biến ngốc luôn rồi.

Tô Ảnh trở lại khách sạn vội bắt đầu thu dọn hành lý.

Cô đã đặt vé máy bay vào ngày mai nên còn phải ở lại khách sạn một đêm.

Đến nửa đêm, Mạnh Tiểu Ngư tới nói muốn ngủ một phòng với cô.

Tô Ảnh kinh ngạc nhìn cô ta.

Mạnh Tiểu Ngư bất đắc dĩ nói: “Phòng của mình đã nhường cho Viên Tĩnh rồi. Chắc là cậu còn chưa biết nhỉ? Viên Tĩnh và nam số 2 của bộ phim là tình nhân. Hai người vì diễn xuất mà không công bố ra ngoài cho nên mình nhường phòng cho bọn họ có thời gian trò chuyện. Cũng không biết bọn họ muốn nói đến mấy giờ, đêm nay chen chúc với cậu nha?”

Tô Ảnh lập tức gật đầu nói: “Ừ, dù sao hai chúng ta đều gầy, ngủ thoải mái.”

Thu thập xong đồ vật, Tô Ảnh chui vào ổ chăn, sau đó nghe thấy Mạnh Tiểu Ngư bất an hỏi cô: “Đêm nay cậu và anh ấy đi đâu vậy?”

“Cậu nói anh Phong Nguyệt hả?” Tô Ảnh phản ứng lại, sau đó duỗi tay tắt đèn trong phòng, thuận miệng trả lời: “Cũng không đi đâu hết, anh ấy còn có việc nên đi trước còn mình thì về khách sạn nha.”

Nghe Tô Ảnh nói như vậy, lúc này trái tim treo ngược của Mạnh Tiểu Ngư mới chậm rãi thả lại trong bụng: “Vậy à! Đúng rồi, Tô Ảnh, cậu có người yêu thích hay không?”

Thích ai sao?

Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt tức chết người không đền mạng của Phó Thịnh, cô nhanh chóng lắc đầu, ném Phó Thịnh ra khỏi đầu óc mình, nhanh chóng trả lời: “Không có. Hiện tại mình đâu có thời gian để lo lắng những việc này.”

Đôi mắt Mạnh Tiểu Ngư càng thêm lóe sáng: “Thật vậy chăng?”

Tô Ảnh khó hiểu nhìn cô ta: “Tiểu Ngư, cậu hỏi cái này làm gì vậy?”

Mạnh Tiểu Ngư nhanh chóng trả lời: “Không có gì, không phải chúng ta là bạn tốt sao? Bạn tốt thì phải trao đổi tin tức cho nhau mà. Đúng rồi, ngày mai mình cùng cậu đến thành phố G nha, ngồi cùng chuyến bay với cậu.”

Tô Ảnh kinh ngạc, mở to hai mắt: “Sao cậu không nói sớm?”

“Cho cậu một chút kinh hỉ mà!” Ánh mắt Mạnh Tiểu Ngư lập loè, nói: “Mình là biên kịch gia, tự nhiên phải đi sưu tầm tìm kiếm linh cảm. Nếu cậu ở thành phố G, mình sẽ tới thành phố G, thuận tiện ăn ké đồ ăn cậu làm!”

Mạnh Tiểu Ngư mới không nói bởi vì nghe nói Diệp Tự ở thành phố G cho nên cô ta mới đến đó.

Những việc này, cô ta không muốn nói cho Tô Ảnh.
Bình Luận (0)
Comment