Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 167

Mẫn Chỉ cười nói với Ngu Đình Huyên: "Đình Huyên, loại chuyện này, thà chịu tin có chứ đừng nên không tin. Mặc dù, Tô Ảnh không có chứng cớ chắc chắn chứng minh có người định quấy rối, nhưng có chuẩn bị trước cũng không có hại gì."

Ngu Đình Huyên đặt ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Tô Ảnh: "Cô gấp gáp muốn trả ơn tôi như vậy ư?"

Vành tai Tô Ảnh hơi đỏ, có chút ngượng ngùng nhìn Ngu Đình Huyên: "Ừ. Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy nhận ơn người ta thì tất phải trả. Dạo này tôi rất muốn làm gì đó trả ơn cô, dĩ nhiên, tôi cũng biết, tôi chỉ là một trợ lí nho nhỏ, không có tiền cũng không có quyền, mà cô là Ngu gia đại tiểu thư, không thiếu cũng không cần gì hết, tự nhiên cũng không có chuyện gì cần tôi giúp."

"Đúng lúc hôm nay nghe thấy có người định gây bất lợi cho cô. Mặc dù tôi cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm, nhưng đối với cô mà nói, phòng ngừa việc chưa xảy ra, vẫn tốt hơn mất bò mới lo làm chuồng, không phải sao?"

Tô Ảnh trịnh trọng nói: "Ngu tổng, cô nể tình tôi đã kéo cả Mẫn Chỉ đến đây, tạm thời tin tôi một lần đi."

Ngu Đình Huyên im lặng.

Cô ấy không phải loại người bảo thủ.

Cho nên cũng không thích giả bộ thanh cao.

Người tốt với cô, cô cũng không thể coi người ta như khong khí.

Ngu Đình Huyên mỉm cười: "Được, cám ơn lời nhắc nhở của cô. Tôi lập tức sẽ dặn vệ sĩ tăng cường bảo vệ, đảm bảo mỗi một người trong biệt thự hôm nay, đều có thể an toàn rời đi."

Thấy Ngu Đình Huyên chịu nghe mình, Tô Ảnh thở phào nhẹ nhõm.

Mẫn Chỉ thấy Tô Ảnh yên tâm rồi mới lên tiếng: "Bây giờ có thể ăn cơm rồi chứ?"

Tô Ảnh áy náy: "Mẫn Chỉ, lại phiền cậu rồi."

"Giữa chúng ta không cần khách sáo như thế." Mẫn Chỉ liếc thấy có người đi đến, bèn hất cằm với Tô Ảnh nói: "Kìa, lại có người tìm cậu."

Tô Ảnh nghoảnh đầu nhìn lại, thấy đối phương thật sự đến tìm mình mới quay sang nói với Mẫn Chỉ và Ngu Đình Huyên: "Vậy mình đi trước nhé, Ngu tổng, tôi xin phép."

Chờ Tô Ảnh rời đi, Ngu Đình Huyên mới cầm lên hai ly cooktail, một ly đưa cho Mẫn Chỉ, khẽ nói: "Cậu rất tốt với Tô Ảnh. Nhưng theo tôi nhớ, hình như rất ít người có thể lọt vào mắt cậu."

Mẫn Chỉ nhận lấy, khẽ cụng ly với Ngu Đình Huyên, đáy mắt thoáng qua một tia sâu xa: "Tô Ảnh khác."

Ngu Đình Huyên nhướng mày: "Lý do này không đủ thuyết phục."

Mẫn Chỉ khẽ cười, khóe mắt hơi nheo lại: "Không phải cậu cũng rất kiên nhẫn với Tô Ảnh đấy sao?"

Ngu Đình Huyên cười theo: "Ồ?"

"Theo tính cách của cậu mà nói, cậu không phải người thích xen vào việc của người khác." Mẫn Chỉ nói thẳng vào trọng tâm: "Cho dù ngày đó cậu và Phó Thình cùng ở khách sạn, tuy nhiên cậu hoàn toàn có thể chọn không đoái hoài, Phó Thịnh cũng sẽ không nói gì. Nói nghe xem nào, rốt cuộc là điều gì khiến cậu mềm lòng với Tô Ảnh?"

Nói xong, Mẫn Chỉ quay sang nhìn thẳng vào Ngu Đình Huyên, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm hơn.

Ngu Đình Huyên nhìn Mẫn Chỉ một lúc mới đáp: "Quả nhiên không lừa được Mẫn gia nhị tiểu thư. Đều nói Mẫn gia nhị tiểu thư thông minh đa trí, lời này quả nhiên không giả. Đúng vậy, ngày đó tôi hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng cuối cùng tôi lại chọn ra tay. Bởi vì, tôi cũng từng là người bị bắt cóc."

Ý cười Mẫn Chỉ càng đậm hơn lúc nãy: "Đại khái vì tuổi thơ của Tô Ảnh cũng giống cậu đôi phần đúng không? Đình Huyên, tôi không tin cậu chưa từng điều tra cậu ấy."

Nghe Mẫn Chỉ nói chắc chắn như vậy, Ngu Đình Huyên quả nhiên không chối, ngược lại còn nhướng mày đáp: "Cậu nói gì thì cứ cho là thế đi."

Nét mặt Mẫn Chỉ dần trở nên nghiêm túc: "Nếu đã không ghét cậu ấy, vậy cậu còn bày ra cái dáng vẻ lạnh nhạt đó làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment