Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 172

Đi đôi với đèn tắt, bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng hét chói tai.

Tô Ảnh vội vàng lấy điện thoại bật đèn pin, thấy Ngu Đình Huyên đang định đứng dậy, Tô Ảnh vội vàng đi qua đỡ Ngu Đình Huyên.

"Chết tiệt, tôi phòng tất cả mọi người, nhưng không nờ lại là người ngay bên cạnh, lại dám phản bội, bỏ thuốc vào nước của tôi." Ngu Đình Huyên cắn răng: "Nhưng hai người yên tâm, vệ sĩ trong biệt thự có đến hai trăm người, cho dù kẻ đó muốn gây chuyện cũng đừng hòng thoát ra khỏi đây!"

Mẫn Chỉ trầm mặt, nói: "Đình Huyên, mặc dù bây giờ nói những điều này có hơi muộn, nhưng khi Tô Ảnh nhắc nhở cậu, nếu cậu không khinh địch, mọi chuyện cũng không đến nước này."

Ngu Đình Huyên không nói gì, im lặng một lát rồi bỗng kéo tay Tô Ảnh, lảo đảo đứng lên, quay đầu nhìn Tô Ảnh, nói: "Tô Ảnh, cô không nợ gì tôi nữa. Chuyện hôm nay chấm dứt, tôi sẽ cho cô câu trả lời!"

Nói xong, Ngu Đình Huyên cất bước muốn ra ngoài: "Trong từ điển của Ngu Đình Huyên tôi trước nay không có hai từ nhận thua! Chưa đến cuối cùng, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!"

Thấy Ngu Đình Huyên lảo đảo xông ra ngoài, Tô Ảnh lập tức vội chạy lên đỡ, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài đang loạn lắm, cô cứ ra ngoài thế này có thể sẽ rơi vào bẫy của đối phương thì sao?"

Ngu Đình Huyên khẽ nhếch môi, nhưng nét mặt dần trở nên kiên nghị: "Bẫy? Bẫy những kẻ đó cho tôi cũng không phải chỉ có một! Tình hình bây giờ, cho dù biết có bẫy cũng phải đối mặt! Tô Ảnh, đỡ tôi ra ngoài!"

Tô Ảnh trao đổi mắt với Mẫn Chỉ, hai người cùng đỡ Ngu Đình Huyên từ từ ra ngoài.

Quả nhiên, mấy thiên kim tiểu thư kia đang đứng túm tụm run rẩy trên hàng lang, người nào người nấy mặt mày tái nhợt.

Bởi vì tầng này là tầng dành riêng cho bọn họ nên vệ sĩ, người giúp việc gì đó đều không được phép đến đây khi chưa có lệnh.

Bên cạnh mỗi người chỉ có một trợ lí, phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của bọn họ.

Nên khi thấy Ngu Đình Huyên đi ra, họ như tìm được chỗ trút giận, chỉ tay thẳng vào Ngu Đình Huyên, uy hiếp đòi giải thích: "Ngu tiểu thư, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên cúp điện? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngu tiểu thư, chúng tôi là khách cô mời đến đây, chẳng lẽ cô định khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Ngu tổng, nơi này trước không thôn sau không tiệm, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Ngu tiểu thư, tại sao còn không gọi được cả điện thoại nữa? Lẽ nào chúng ta bị nhốt ở đây rồi?"

Tô Ảnh thấy càng ngày càng nhiều người vây lại, không nhịn được lên tiếng giải thích hộ Ngu Đình Huyên: "Xin mọi người hãy ổn định tâm trạng trước đã!"

Một người khác lập tức chặn họng: "Tô tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô, cô đừng xen vào chuyện của người khác! Ngu Đình Huyên mời bọn tôi đến, nhưng lại xảy ra chuyện như vầy, chẳng lẽ cô ta không nên cho bọn tôi một lời giải thích sao?"

Tô Ảnh đang định lên tiếng, trên trời bất thình lình vang lên tiếng sấm, dọa cho cả đám tiểu thư kia giật mình hét toáng lên.

Tô Ảnh nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài gió to mưa lớn, hết như một con quái vật khổng lồ muốn nuốt chửng mỗi một người ở đây.

Những người khác mượn tia chớp nhìn thấy bóng đêm dữ tợn bên ngoài, lập tức run lẩy bẩy, không ít người run đến đánh rơi cả điện thoại, hành càng đã tối nay lại trở nên càng u ám.

Thậm chí có mấy người nhát gan, sợ đến nỗi bật khóc thút thít.
Bình Luận (0)
Comment