Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 192

Thiên kim Trình gia nghĩ thấy cũng đúng.

Chọc Phó Thịnh không vui, tương lai có khi đến cả cơ hội gặp mặt cũng không có.

Cho nên thiên kim Trình gia sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng chỉ đành không cam lòng đi về.

Tô Ảnh thầm thở phào.

Ở biệt viện Gia Thịnh cũng chỉ có cô, Mộc Minh và Lâm quản gia có tư cách vào phòng Phó Thịnh.

Những người khác trừ khi chê sống lâu, nếu không không ai không dám tùy tiện vào phòng riêng của Phó Thịnh.

Mười giờ sáng, Phó Thịnh mới rời giường.

Thân là trợ lí sinh hoạt, Tô Ảnh dĩ nhiên phải theo sát Phó Thịnh hai tư trên bảy.

Cũng may lần này Phó Thịnh không nổi hứng trêu Tô Ảnh nữa, Tô Ảnh dọn dẹp phòng ốc, thu dọn đồ đạc giao cho Mộc Minh xong xuôi bèn ra khỏi phòng.

Ngu Đình Huyên nghỉ ngơi một đêm, đến sáng nay trông sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Ngu Đình Huyên dặn bảo vệ quét dọn trong ngoài biệt thự một lượt, cuối cùng cũng phục hồi nguyên trạng.

Mọi người biết trưa là có thể về nên cũng yên tâm phần nào.

Không còn giống tối qua vội vàng đòi đi, ngược lại hôm nay còn hy vọng có thể ở lại đây lâu thêm lúc nữa.

Dẫu sao, cơ hội gặp mặt Phó Thịnh không phải lúc nào cũng sẵn có.

Trưa, đầu bếp chuẩn bị các loại món ngon, mọi người cùng nhau thưởng thức.

Tô Ảnh bưng đồ ăn, nhân lúc còn sớm bèn lẩn đi, tránh cho đám tiểu thư kia lại đến làm phiền.

Tô Ảnh dứt khoát trốn vào phòng, tự ăn một mình.

Đang ăn, tiếng võ cửa bên ngoài bỗng vọng vào, Tô Ảnh ra mở cửa, hơi sửng sốt buột miệng: "Ngu tổng?"

Người ngoài cửa lại là Ngu Đình Huyên.

Ngu Đình Huyên cũng cầm trên tay một khay thức ăn đầy, bưng vào nói: "Biết cô trốn trong này, tôi cũng đi theo tránh một lúc."

Tô Ảnh nhanh chóng mở cửa cho Ngu Đình Huyên vào, dẫn cô ấy ngồi xuống đối diện mình, hai người vừa ăn vừa nói.

"Ngu tổng..." Tô Ảnh vừa mở miệng, liền bị Ngu Đình Huyên cắt ngang: "Gọi tôi là Ngu Đình Huyên hoặc Đình Huyên!"

Tô Ảnh ngẩn ra: "Ồ, Đình Huyên..."

Ngu Đình Huyên nhoẻn miệng, chia thức ăn trong khay của mình cho Tô Ảnh một nửa, vừa chia vừa nói: "Hồi nhỏ tôi muốn ăn gì là có cái nấy. Tôi là công chúa của Ngu gia, đại tiểu thư của Ngu gia. Cho nên không có gì tôi không có được. Nhưng năm tôi năm tuổi, cái năm định mệnh ấy, tất cả đều thay đổi. Tôi muốn ăn cái gì cũng phải trả giá tương ứng. Từ đó về sau, tôi liền thề, tôi phải bảo vệ tốt thức ăn của tôi, không được để người khác dễ dàng cướp nó đi."

Tô Ảnh nhìn Ngu Đình Huyên gắp thức ăn cho mình, không hiểu.

"Nhưng nếu là người tôi công nhận, người đó có thể ăn thức ăn của tôi như thế nào cũng được." Ngu Đình Huyên chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tô Ảnh: "Tô Ảnh, tôi rất ít bạn bè, chưa nói chi là tri kỉ. Cô có bằng lòng làm bạn với tôi không?"

Tô Ảnh sững sờ, vành mắt đỏ lên, cô gần như gật đầu ngay lặp tức!

"Chuyện trước kia, rất xin lỗi." Ngu Đình Huyên áy náy nhìn Tô Ảnh: "Là người thừa kế Ngu gia, dãi gió dầm sương nhiều, cho nên tác phong làm việc cũng tương đối ngang ngược. Trước kia có điều gì không tốt, mong cô tha thứ cho!"

Tô Ảnh vội lắc đầu: "Không có, tôi không giận đâu."

"Tôi đã nói với Phó Thịnh rồi, chuyện đám cưới của hai nhà đến đây là kết thúc." Ngu Đình Huyên nói: "So với bạn bè, cuộc hôn nhân lợi ích đó không đáng nhắc đến. Vốn là hôn nhân chính trị, không hợp thì kết thúc. Chuyện này rất bình thường."

Tô Ảnh kinh ngạc: "Vậy cô thì sao? Không lấy Phó tổng, cô làm thế nào?"

Ngu Đình Huyên khẽ cười: "Việc đó không quan trọng. Việc cần làm trước mắt là xử lí người phụ nữ cha tôi nuôi bên ngoài và đám chú bác kia. Ổn định lại chỗ đứng đã rồi nói sau."
Bình Luận (0)
Comment