Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Chương 1

Ngắt điện thoại, An Danh Lị muốn khóc mà không khóc được, chỉ cảm thấy buồn cười, cùng với mệt mỏi.

Xa nhà sắp được 9 năm, “người nhà” của cô từ đầu đến cuối chẳng thèm ngó ngàng đến cô, càng không thể ngờ lần đầu tiên chủ động gọi điện cho cô, rốt cuộc lại muốn cô trở về làm cô dâu thay thế, cứu cái công ty đang có nguy cơ khủng hoảng của ba, người cho tới bây giờ chưa từng xem cô là người nhà mà quan tâm.

Ba nói: “Ba bị ung thư dạ dày, nói không chừng ngày tháng sau này không còn dài, ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ba con cũng không đồng ý giúp ta hoàn thành sao?”

Mợ nói: “Năm đó ta có thể kiên quyết không cho cô bước vào cái nhà này, nuôi cô ngần ấy năm, tốn của ta biết bao nhiêu tiền, giờ là lúc cô nên báo đáp rồi.”

Chị nói: “Nếu không phải bố mẹ không chịu để tao gả cho một người đã góa vợ có con, thì người đàn ông ưu tú như thế làm sao đến lượt mày, mày còn phải cảm ơn ta nhiều nhiều.”

Anh nói: “Em hy sinh một chút thôi, đợi sau này anh thừa kế công ty kiếm thật nhiều tiền, anh sẽ không bạc đãi với em.”

Sẽ không bạc đãi cô? Theo như trí nhớ của cô đến giờ, họ vẫn luôn bạc đãi cô, mà cô từ sớm cũng đã quen bị bạc đãi rồi, nếu như ngày nào đó họ bỗng nhiên không bạc đãi cô nữa, nói không chừng cô còn cảm thấy không quen cơ.

Vậy nên, thực ra cô căn bản không cần phải để ý đến gia định đó, bởi vì mặc kệ công ty của ba có đóng cửa hay không, đối với người chưa từng được họ quan tâm như cô mà nói, căn bản là chẳng giải quyết được gì.

Không cần để ý đến họ, không cần phải cảm thấy lương tâm cắn rứt, không cần phải vì ba mắc bệnh mà mềm lòng, chôn vùi hạnh phúc cả đời của bản thân. Không cần, thật sự không cần phải quan tâm họ, bởi vì từ nhỏ cô đã rời xa gia định này, cũng không hề để ý đến họ nữa rồi.

Thế nhưng, thực sự có thể làm vậy sao? Cô làm thế có đúng không? Trước giờ ba chưa từng hạ giọng thẽ thọt cầu xin cô, nếu như không phải là đến đường cùng rồi, ông ta sẽ không cầu cứu cô, ông còn mắc bệnh, bị ung thư dạ dày…

Bệnh của ông có nghiêm trọng không? Có phải phẫu thuật không? Phẫu thuật điều trị có tốt không? Hay là hiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian như thế thôi, thế nên ông ta mới nói đây là tâm nguyện cuối cùng của mình?

Cô phải làm sao đây? Cô thật sự có biện pháp bỏ mặc yêu cầu này sao?

Do sức khỏe của ba không được tốt như trước, Phí Tị Ngần phụ trách công việc ở nước ngoài, cuối cùng bị triệu về nước, chính thức tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của công ty, thực ra chỉ thị nhân sự đã sớm công bố từ hơn một tháng trước, tiếc rằng công việc ở nước ngoài khá lâu vẫn không tìm thấy quản lí thích hợp để bàn giao, cho nên mất hơn một tháng anh mới trở về Đài Loan.

Nhưng, chinh cái gọi là trở về sớm, không bằng trở về đúng lúc.

Vừa từ Mỹ trở về, mới ngủ bù được một ngày thôi, anh đã nghe thấy thông tin người bạn học Chử Lực Ngự tái hôn, dù anh chưa nhận được thiếp mời, nhưng làm gì có đạo lý bạn chí cốt tái hôn mà không đến chúc mừng? Cho nên, sau khi đã xác định địa điểm tiệc mừng, anh lập tức không mời mà tới chạy đến khách sạn tham dự hôn lễ.

Trong hội trường hôn lễ tụ tập quan lại, thoạt đầu thấy qua rất long trọng, nhưng sau khi anh tiến vào hội trường, lại nghe thấy không ít người khẽ thì thầm to nhỏ rằng đây là cuộc hôn nhân nhằm liên kết công ty.

Sao lại như thế? Theo như hiểu biết của anh về bạn mình, sau khi trải qua một cuộc hôn nhân nghĩ lại mà đau lòng, hẳn cậu ta sẽ không tùy tiện nhảy vào mộ phần mới đúng, làm sao có thể lấy hôn sự liên kết xí nghiệp này để hành hạ bản thân?

Thế nhưng tên đó ngay cả danh tính cô dâu cũng không biết, điều này có phải hay không thật quá đáng? Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi sắp xếp đưa tên tân lang cùng cô phù dâu đang nổi giận đùng đùng qua bên phòng nghỉ của chú rể, Phí Tị Ngần nên là người cần phải rời khỏi phòng, nhưng lại không kìm được hiếu kỳ đứng ở ngoài cửa khép hờ, nghe cuộc nói chuyện qua lại trong phòng.

“Ngay cả người mà bản thân muốn kết hôn là chị hay là em mà anh cũng không rõ ư? Anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?” Giọng cô phù dâu cao vút không thể ngăn sự tức giận vô cùng.

“An Thắng Hùng không phải chỉ có một người con gái?” Chử Lực Ngự nói.

“Ai nói thế?”

“Tôi chỉ có một cô con gái bảo bối, ông ta luôn nói với mọi người như thế.”

Cô phù dâu khẽ giễu cợt hừ một tiếng. “Không sai, con gái bảo bối chỉ có một, nhưng so với đứa con giá hợp pháp An Dĩ Huệ còn tốt hơn gấp trăm lần, có thể lấy được cô ấy là phúc ba đời tu hành nhà anh, cho nên anh — Này, đợi một chút, anh muốn đi đâu thế?”

“Hủy bỏ hôn lễ.”

“Hôn lễ không thể hủy.”

“Tại sao không thể? An Thắng Hùng đã lừa tôi, ngay cả cô dâu cũng bị đánh tráo, tại sao tôi không thể hủy bỏ hôn lễ?”

“Bởi Danh Lị đã vì cha cô ấy mới hy sinh bản thân để gả cho anh, nếu anh hủy bỏ hôn lễ, vậy thì sự hy sinh của cô ấy và công ty của cha cô ấy phải làm sao đây?”

“Cái đó không liên quan đến tôi.”

Hóa ra đây thật sự là cuộc hôn nhân liên kết công ty, nhưng mà tại sao nhỉ? Phí Tị Ngần khẽ chau mày suy tư, không hiểu tên bạn thân đang nghĩ cái gì.

“Mặc dù ba của Danh Lị trước giờ chưa từng quan tâm đến cô ấy, cho dù sống chung dưới một mái nhà, cũng xem cô ấy như người vô hình. Về sau, khi 18 tuổi, cô ấy đã dọn ra sống độc lập, gia đình kia trước giờ càng không gọi hỏi thăm cô ấy được một lần. Thế nhưng ngay cả như vậy, chính là sau khi Danh Lị nghe nói ba cô ấy bị bệnh, tình hình công ty không ổn, không chút do dự kiên quyết đáp ứng hôn sự duy nhất có thể cứu lấy công ty, bởi vì cô ấy nói đây là việc duy nhất có thể làm vì ba.”

“Cô nói với tôi những điều này để làm gì?” Chử Lực Ngự không kiên nhẫn nói.

“Tôi nói như vậy, lẽ nào vẫn không thể khiến anh hiểu được Danh Lị là một cô gái tốt cỡ nào sao?”

“Biết rồi thì làm sao?”

“Người đàn ông có thể lấy được cô ấy nhất định là phúc phận ba đời.”

“Có đúng không? Vậy thì thay tôi chúc mừng người đàn ông đó.”

Kiểu nói chuyện khiếm nhã của cậu bạn học này thật sự vẫn không thay đổi chút nào, người không biết hắn lúc nào cũng bị những lời khiêu khích thẳng thắn này làm cho tức giận, đến cả những người bằng hữu lâu năm đây, sớm đã quen coi những chuyện như thế là trò cười rồi.

Thay tôi chúc mừng người đàn ông may mắn đó. Còn rất hóm hỉnh, không phải sao? Ha ha.

“Được, anh có thể hủy bỏ hôn lễ, nhưng anh phải đáp ứng với tôi không thể hủy bỏ kế hoạch tài trợ công ty ban đầu.” Trong phòng tĩnh lặng một lúc lâu, giọng nói của cô phù dâu lại vang lên —

“Anh rốt cuộc đang nhìn cái gì, sao không lên tiếng?”

“Tôi cảm thấy rất hiếu kì, cô dựa vào cái gì mà muốn tôi đáp ứng điều kiện như vậy?”

“Tôi hoàn toàn chẳng dựa vào cái gì cả, nhưng nếu anh đáp ứng lời tôi nói, dù anh muốn tôi giúp anh làm gì, tôi đều sẽ đáp ứng.”

“Bao gồm việc đổi lại cô sẽ trở thành cô dâu của tôi?”

Phí Tị Ngần khẽ nhíu lông mày, cảm thấy sức công phá lời nói đùa của cậu ta càng lúc càng khá.

“Trò đùa này thật là buồn cười.” Cô phù dâu nói. Xem ra cô ấy cũng cảm thấy nực cười.

“Cô muốn xem đây là trò cười cũng được. Nửa tiếng sau, nếu như cô dâu là cô, hôn lễ sẽ được tổ chức như thường lệ, kế hoạch tài trợ công ty cũng sẽ không thay đổi; nếu như không phải, tôi sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ trước mặt mọi người. Cô hãy cân nhắc thật kĩ đi.”

Phí Tị Ngần trừng mắt nhìn, kinh ngạc ngây người đứng tại chỗ, mãi đến lúc Chử Lực Ngự đột nhiên mở cửa phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh mới chớp chớp mắt lui về phía sau, để người bạn ra khỏi phòng, dễ dàng đóng cửa.

“Cậu nghiêm túc thật sao?” Anh nhíu mày hỏi.

“Cậu đang nói cái gì?” Chử Lực Ngự hỏi anh.

“Thì việc tráo đổi cô dâu kết hôn.”

“Cậu trở về khi nào thế, sao không báo với tớ một tiếng?” Nhân lúc đông người, anh ta cũng không có cách nào giải thích được với người bạn học.

“Ngay cả việc kết hôn đại sự cậu cũng không thông báo cho tớ, tớ vừa từ Mỹ trở về, chuyện nhỏ này làm sao dám báo cho cậu biêt?” Phí Tị Ngần chăm chú nhìn cậu ta, chỉ muốn hừ một tiếng.

“Lần trước đã nhận được quà mừng của cậu rồi, tớ không muốn phá cậu thêm lần nữa, để tránh cậu lại nói tớ chiếm tiện nghi của cậu.” Chử Lực Ngự khiêu khích nói.

“Còn có tâm tình để nói giỡn, không tồi.” Anh châm biếm lên tiếng, không nén được lo lắng khẽ chau mày lần nữa.

“Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?” Anh hỏi, “Tớ tưởng rằng sau khi có cuộc hôn nhân đau lòng lần trước, cậu sẽ thông minh hơn, chí ít sẽ không có phản ứng “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, kết quả thì sao? Lần này lại là ai ép cậu kết hôn, khiến cậu lại phải nhảy vào phần mộ hôn nhân lân nữa?”

“Chẳng ai ép tớ cả.” Chử Lực Ngự ngừng một lát mới nói.

“Thế thì dây thần kinh nào của cậu bị nối sai à?” Anh không khách khi hỏi.

“Đứa trẻ cần có một người mẹ.” Anh ta nhìn người bạn thân nói.

“Cái gì?” Phí Tị Ngần không nhịn được lộ ra nét mặt kinh ngạc, “Là gì đứa con phiền phức mà người phụ nữ kia để lại —“ Thấy ánh mắt người bạn học đột nhiên thay đổi, anh vội vàng thay đổi cách xưng hô, — “Là con gái riêng, thế nên mới quyết định kết hôn sao?”

Thành thật mà nói, anh rất ghét người vợ đã mất của cậu ta, dù trước giờ anh với cô ta gặp nhau chưa đến năm lần, nhưng cứ mỗi lần nghĩ lại cô ta đã từng có ý quyến rũ anh sau lưng chồng mình là anh liền cảm thấy buồn nôn. Anh thực sự không hiểu nổi mắt nhìn của bác trai, bác gái năm đó làm sao lại có thể tồi đến như vậy, lại chọn phải loại phụ nữ như thế làm con dâu, thiếu chút nữa chôn vùi hạnh phúc cả đời của con trai. Nhưng vẫn còn tốt, cô ta đã mất sớm, đúng là trong cái rủi có cái may.

“Con bé đã mang họ Chử, thì chính là con gái của tớ.” Chử Lực Ngự kiên định nói với anh.

“Cậu muốn làm việc thiện, tớ cũng không cản cậu. Nhưng tội gì phải bồi thường bằng hạnh phúc nửa đời còn lại của ban thân chứ?” Phí Tị Ngần gật đầu nhíu chặt lông mày khuyên anh ta.

“Tớ biết mình đang làm cái gì.”

“Cậu biết mới lạ.”

Nhìn anh, trên khuôn mặt Chử Lực Ngự đột nhiên xẹt qua một tia do dự, lập tức nhấp chặt môi, dường như muốn ngăn bản thân nói ra những điều không nên nói.

“Cậu muốn nói gì, anh bạn?” Phí Tị Ngần hoài nghi hỏi.

“Cậu đã từng nảy sinh dục tính đối với người phụ nữ gần như không quen biết chưa?” Anh ta trầm mặc một lúc, mới lượng lự mở miệng nói.

Phí Tị Ngần giật lông mày, đăm chiêu suy nghĩ một chút, hướng tầm mắt nhìn tới căn phòng phía sau người bạn, nói: “Là cô phù dâu trong kia?”

Anh ta khẽ gật đầu.

“Cho nên bỗng nhiên cậu mới quyết định tạm thời thay cô dâu?” Ngay cả như vậy, vẫn là dễ dàng thế sao.

“Lần đầu tiên tớ có cảm giác này.”

“Cái gì mà lần đầu tiên?”

“Cảm xúc kích thích với người phụ nữ không quen biết.”

Phí Tị Ngần cứng họng nhìn cậu ta, chợt không biết nói cái gì, cậu bạn này của anh sao lại có dấu hiệu của thanh tâm quả dục [1] vậy, nhưng cũng không đến nỗi kiếm chế tình trạng này chứ? Tôi lạy cậu, có phải suốt 30 năm cậu làm hòa thượng trong miếu, cuối cùng nhìn thấy phụ nữ liền có phản ứng?

Chỉ có điều xảy ra loại dị thường này, nói không chừng…

Phí Tị Ngần trầm mặc đăm chiêu một lúc, sau đó vỗ vỗ vai người bạn, “Chúc cậu hạnh phúc.”

Trong hội trường hôn lễ là một mảnh hỗn hoạn, hóa ra là người nhà của cô dâu liên tục chửi ầm lên, vốn đang muốn công kích cô dâu thay thế, lại bị đe dọa bởi thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị cùng khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người chú rể, hoàn toàn không dám manh động, mãi đến sau khi chú rể dắt cô dâu thay thế rời khỏi hội trường, đám người điên ấy mới nổi giận đùng đùng rời khỏi chỗ ngồi, hướng đến phòng nghỉ của cô dâu mà làm loạn.

An Danh Lị ngây người bình thản ngồi trong phòng nghỉ với vẻ mặt bi thương vô cùng và trái tim tan nát, đợi cô phù nói đến khát nước ra ngoài tìm đồ uống trở về.

Nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ từ bên ngoài vọng lại, cô khó hiểu hồi phục lại tinh thần.

Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Cô nghĩ thầm trong lòng, nguyên là cửa phòng đang đóng chặt liền phát ra một tiếng “Ầm”, bị người ta cố sức đẩy ra, hung hăng xô vào phía tường cánh cửa. Ba, mợ, chị, anh, còn có các cô dì thân thích bên nhà, một đám người lao vào như đầu tàu hỏa không khống chế được.

Cô cảm thấy khó hiểu nên đứng lên, mới chuẩn bị mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, một cái tát bất ngờ hung hăng giáng xuống khiến khuôn mặt lệch sang một bên.

Sự đau đớn như lửa đốt trên gương mặt cô lập tức lan tỏa ra toàn thân.

“Xem chuyện tốt mà mày đã gây ra kìa!” An Thằng hùng không nén được tức giận rít lên.

An Danh Lị kinh ngạc không hiểu, đầu óc trống rỗng, căn bản là chuyện gì đã xảy ra. Cô đã gây chuyện? Rốt cuộc cô đã gây ra chuyện gì?

Cô không có cơ hội mở miệng hỏi, bởi vì ngay sau đó những lời trách móc và chửi rủa không nén được tức giận đã ùn ùn kéo tới.

“Tao hỏi mày, có phải mày đã sớm biết rõ kế hoạch này không? Mày là một đứa không có lương tâm, con tiện nhân lấy oán trả ơn!”

“An Danh Lị, làm sao mày có thể làm vậy? Mày cũng mang họ An, công ty của ba phá sản đối với mày có lợi gì? Mày thật quá đáng!”

“Nói gì mà mày cũng muốn giúp đỡ, còn nói mày sẽ quan tâm đến sức khỏe của ba, toàn là những lời thối tha! Tao thấy căn bản là máy chỉ muốn hại chết ba mày, hại chết cả nhà chúng tao! Lòng dạ mày sao có thể độc ác đến thế?”

“Ngay từ đầu đáng lẽ không nên nhận nuôi mày, đứa con của tiện nhân cũng chính là tiện nhân.”

An Danh Lị mặt không còn chút máu, nhận hàng loạt những lời chửi rủa không biết từ đâu tới, vốn tưởng rằng tâm can đã chết lặng, trong nháy mắt lại bắt đầu nhói đau.

“Tôi rốt cuộc đã làm cái gì?” Cô gắng gượng lên tiếng, khuôn mặt trắng bệch như đang mang một chiếc mặt nạ không chút biểu tình.

“Tên họ Chử kia đã cưới phù dâu của mày trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, người bạn tốt nhất của mày, đứa con gái không biết xấu hổ!” An Dĩ Huệ lớn tiếng nói.

An Danh Lị cả người đờ ra sửng sốt, cho dù có bị sét đánh, cũng sẽ không so được với sự kinh sợ khó tin này.

“Không thể nào.” Trực giác của cô phủ nhận.

“Sự thật bày ra trước mắt, ở đó có cả trăm người làm chứng.”

“Không thể nào.” Cô lắc đầu nhắc lại, ánh mắt chuyển từ An Dĩ Huệ nhìn sang những người khác, hy vọng có người nào đó nói ra một câu hợp lí.

Không có một ai hành động.

“Ông nói xem phải làm sao? Tôi đã theo ông cả một đời, ngay cả việc ông ngoại tình phản bội tôi, tôi vẫn không bỏ ông, kết quả là ông đem lại cho tôi cái gì? Một cái công ty sắp phá sản và một tương lai mệt mỏi vì nợ nần, ông bảo mẹ con tôi về sau phải dựa vào cái gì để sống đây? Ông là một người đàn ông vô dụng!” Mợ đưa tay đánh ba, khóc trời kêu đất gào lên.

Sắc mặt An Thắng Hùng vô cùng khó coi, dùng hết sức đẩy vợ mình ra, bước đến trước mặt An Danh Lị, không nén được giận nắm chặt tay cô, dường như muốn bóp nát cổ tay ấy.

“Làm sao mày có thể làm vậy với tao!” Ông ta giận dữ rít lên với cô, gương mặt phẫn nộ đến mức chuyển sang màu đỏ sẫm.

“Có phải mày đã sớm lên kế hoạch chu đáo chuyện này phải không? Người bạn tốt nhất của mày, hóa ra cũng chỉ là đồ nguy trang. Mày nói cho tao biết hiện giờ công ty phải làm sao? Khó khăn lắm tao mới tìm được kim chủ [2], kếtquả là mày lại…lại…”

Đầu óc của An Danh Lị trở nên rối loạn, vừa khiếp sợ vừa mù mịt.

Hết thảy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nam Tuệ thực sự đã gả cho Chử Lực Ngự sao? Vì sao cô ấy lại làm thế? Cô ấy không thể làm như vậy, cũng không có lí do gì để làm thế a, cô không tin, cô không tin.

“Mày nói xem, tao nuôi mày cuối cùng được lợi lộc gì? Mày dám phản bội tao, ngay từ đầu đáng lẽ tao không nên nhận nuôi mày, nên để mày tự chết đói ở bên ngoài —“

“Đủ rồi!” – Âm thanh lạnh lùng cất lên phá vỡ bầu không khí, một người đàn ông đột nhiên chắn ngang trước mặt An Danh Lị, đồng thời giải thoát cổ tay sắp bị bóp nát của cô.

Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.

“Cậu là ai?” An Thắng Hùng trợn mắt nhìn chằm chằm vào cái tên lạ mặt đột nhiên bước ra.

Phí Tị Ngần không trả lời câu hỏi của ông ta, trái lại dù bận nhưng vẫn ung dung chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, anh mới chậm rãi nói —

“Nghe nói ông mắc bệnh, nhưng sao tôi thấy một chút cũng không giống? Người bệnh mắng chửi người khác tràn đầy không khí như thế, đánh người ta có khí lực như thế sao? Đây đích thực là kỳ tích.” Anh tấm tắc tán dương, sau đó bỗng nhiên lại nói: “Hay vốn dĩ ông không có bệnh, nói dối là có chỉ vì muốn lừa cô con gái hiếu thuận thay ông bán thân mà thôi?”

Có lẽ lời nói dối bị đâm trúng, sắc mặt An Thắng Hùng trở nên hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi vung tay định đánh anh, nhưng lại bị anh một tay chế trụ, không thể động đậy.

“Nói dối bị vạch trần rồi, nên thẹn quá hóa giận muốn đánh người sao?”

“Mày rốt cuộc là ai, dựa vào cái gì mà can thiệp vào việc nhà của chúng tao?” Cổ tay bị kiếm chế kéo không ra được, An Thằng Hùng tức giận quát.

“Tôi sao? Tôi là bạn trai của Danh Lị.”

Câu trả lời bất ngờ khiến tất cả mọi người ở đó ngây ra, nhất là An Danh Lị. Bạn trai?

“Hắn ta là bạn trai của mày?” An Thắng Hùng tức giận trợn mắt nhìn anh. Những sự việc liên tiếp xảy ra khiến An Danh Lị rơi vào trạng thái phản ứng trì trệ, cô vẫn còn chưa kịp, trả lời, Phí Tị Ngần đã lên tiếng trước.

“Không sai.” Anh lui về cạnh bên cô, lấy tay vòng qua bờ vai của cô, đặt nàng dưới đôi cánh bảo hộ của mình. Khóe mắt nhìn thấy túi xách nàng ở trên bàn, anh cầm lên nhét vào tay cô. “Chúng ta đi thôi.” Anh nói với cô, muốn trực tiếp đưa cô rời đi, nhưng lại bị chặn đường.

An Thắng Hùng bình tĩnh một chút, liền phát hiện người đàn ông trước mặt toàn thân tỏa ra một luồng khí cao quý, loại khí chất chỉ có ở người xuất thân từ gia định giàu có, được nhận sự giáo dục tốt nhất lâu dần mới có.

Vì muốn tìm một người chồng tốt cho cô con gái rượu An Dĩ Huệ, đối với những lớp thế hệ thứ hai, thứ ba chưa kết hôn của những công ty danh giá, ông ta có biết một vài người, nhưng lại không có chút ấn tượng nào với người thanh nên trước mặt.

Có phải ông đã để cá lọt lưới không?

Thế nhưng nói đi nói lại, An Danh Lị đứa tiện nhân ấy có quan hệ hay điều kiện gì mà có thể quen biết nhà danh môn? Nghĩ thế nào cũng không có khả năng.

“Tiểu tử, mày muốn mang con gái tao đi đâu?” Ông ta tức giận chất vấn. Đã đánh mất kim chủ Chử Lực Ngự, ông vẫn có thể tìm được người khác, quan trọng là hàng hóa thì không thể làm mất.

“Tôi tưởng rằng con gái của ông chính là người đang ở phía sau.”

“Đây cũng thế!”

“Thật sao? Tôi nghe nói ông tuyên bố với bên ngoài rằng mình chỉ có một đứa con gái, thế nào mà hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một đứa nữa.”

“Đây là việc của gia đình ta, liên quan gì đến mày!”

“Sau này tôi có thể sẽ lấy Danh Lị.”

“Mày dựa vào cái gì mà đòi lấy con gái tao? Mày có tiền không? Mày tưởng rằng bất cứ người nào đều có thể cưới con gái của An Thằng Hùng tao sao?

“Muốn lấy con gái ông còn phải có tiền là được à?”

“Không sai.”

“Được, cần bao nhiêu tiền?”

Không ngờ anh ta lại trả lời dứt khoát đến thế, An Thằng Hùng ngây người một lúc, không nhịn được hoài nghi bản thân có phải đã nhìn lầm không, người này thật sự có gia sản bạc triệu, ông phải thử một chút mới được.

“Tiền cưới ta muốn hai nghìn vạn.” Ông ta lên tiếng.

“Được.”

Câu trả lời không chút do dự của anh khiến An Thắng Hùng trong nháy mắt trợn trừng đôi đồng tử, không phân biệt được không nói nên lời là do sửng sốt hay vui mừng.

“Cậu tên gì? Ba mẹ cậu là ai? Lại đây, ta giới thiệu một chút, đây là con gái ta An Dĩ Huệ, có phải rất xinh đẹp đúng không?” An phu nhân Trương Mĩ Xuân hai mắt lấp lánh lập tức tiếp lời, kéo con gái mình đến bên cạnh giới thiệu, dẫu sao cũng không phải mỗi ngày đều có thể gặp được người thanh niên như thế này, một đối tượng vừa đẹp trai vừa có tiền, thời cơ phải nắm chắc.

“Ba ơi, hai nghìn vạn quá ít, công ty cần có 5 nghìn vạn mới xoay sở được.” Ba mẹ ra sân khấu xong đến lượt con gái lên sàn.

Rõ thật là rắn chuột một ổ nha, Phí Tị Ngần chế giễu nghĩ, đồng thời quyết định đã đến lúc kết thúc tiết mục khó coi này rồi.

“Mặc dù tôi không biết bản thân mình phải mất bao nhiêu năm mới có thể kiếm được hai nghìn vạn, có thể là mười năm, cũng có thể là 20 năm, nhưng tôi sẽ cố hết sức kiếm đủ số tiền hồi môn này.” Lời anh nói ra, lập tức dội một gáo nước lanh lên đầu bốn người gia đình họ ngay tại trận.

“Mười năm, hai mươi năm?” An Thắng Hùng khó tin nói lớn.

“Không phải là hiện tại cậu có hai nghìn vạn sao?” Trương Mĩ Xuân cũng kinh ngạc thốt lên.

Phí Tị Ngần nhất định phải nỗ lực kiềm chế, mới có thể khiến bản thân không bật cười.

Chỉ có điều khi quay sang nhìn cô gái bên cạnh với gương mặt không còn giọt máu, hoàn toàn không có phản ứng, nhưng sống lưng lại cứng ngắc như thể chỉ cần khe khẽ chạm vào cũng có thể vỡ tan, ý cười của anh liền tan biến không còn chút nào, nỗi tức giận ngay cả chính mình không biết từ đâu tới chiếm lấy anh.

“Như vậy là đòi tiền, sòng phẳng muốn đoạt thế này có phải quá nhanh không?” Anh ngoài thì cười nhưng bên trong không cười lên tiếng kiến nghị, sau đó tiếp tục nói: “Thói đời ngày sau, hóa ra trên đời này thật sự có loại ba mẹ vừa tư lợi vừa tuyệt tình đến thế, vì vinh hoa phú quý của bản thân mà bán con gái, hôm nay cũng coi như là tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”

Nói xong, anh dịu dàng cúi đầu nói với An Danh Lị: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc này, anh không để bất kì kẻ nào chặn lại nữa.
Bình Luận (0)
Comment