Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 132

Nói xong, Vũ Vi tiến lên một bước, đôi tay nhỏ lần vào trong áo ngủ Mạc Tử Hiên tùy ý vuốt ve cơ ngực to lớn của Mạc Tử Hiên.

Hai tay Mạc Tử Hiên gắt gao nắm thành quả đấm, trong đôi mắt đẹp kia hiện vẻ bi thương, hắn cho rằng chỉ cần hắn yên lặng yêu Vũ Vi, là có thể làm cho trái tim nguội lạnh của Vũ Vi tan chảy, hắn vẫn luôn tin tưởng với chính mình, tin tưởng chắc chắn một ngày nào đó, Đồng Vũ Vi sẽ quên đi những chuyện đau buồn mà yêu hắn!

Nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười châm chọc trên mặt cô, khi hắn nghe được Đồng Vũ Vi hỏi lại hắn, anh cho rằng tôi sẽ yêu anh sao?Thời điểm hắn nhìn thấy Đồng Vũ Vi vì báo đáp hắn mà không tiếc câu dẫn hắn, hắn biết,trái tim nguội lạnh của Đồng Vũ Vi, không có khả năng nào bị hắn làm cho tan chảy! Đồng Vũ Vi không có khả năng yêu hắn!

Tức giận áp trụ trong lòng đã lâu thì trong giây phút này liền bộc phát, hắn dùng lực đem Vũ Vi kéo vào trong ngực của mình, một bàn tay nâng Vũ Vi lên, khiến cho Vũ Vi nhìn thẳng hắn, đôi mắt hắn giống như một cái hồ sâu gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, em không thể nào tin tưởng tôi một lần được sao? Trái tim tôi đối với em , là thật ,tôi yêu em, cũng là thật sự, tôi tuyệt đối sẽ không giống như Lục Hàng cùng Trác Nhất Phi thương tổn của em, tại sao? Tại sao em vẫn luôn không cho tôi cơ hội vậy hả?"

Tuyệt đối không thương tổn cô?

Vũ Vi ngầm cười lạnh, tại thời điểm hắn mở miệng mua hôn nhân của cô thì hắn đã thương tổn cô rồi.

Tin tưởng hắn?

Cô nên tin tưởng một người chỉ vì nguyện vọng của bà nội mà cưới cô sao?

Đáp án là sẽ không.

Cô cố ý xem nhẹ ánh mắt hiện vẻ đau thương của Mạc Tử Hiên, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng đối Mạc Tử Hiên nói, "Trái tim tôi đã chết từ lâu rồi, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng vào bất cứ người đàn ông nào nữa!"

Nghe Vũ Vi nói vậy, thẳng thừ chọc giận Mạc Tử Hiên cũng làm hắn mất đi tia lý trí cuối cùng, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi Vũ Vi, sức lực quá lớn như muốn cắn nát cánh môi Vũ Vi, hai tay của hắn theo vòng eo mảnh khảnh của Vũ Vi mà trượt xuống dưới, mãi cho đến cặp mông của cô, hai tay dùng lực, đem Vũ Vi nâng lên, làm cho hai chân của Vũ Vi vòng qua eo hắn, hắn một bên gặm cắn cần cổ trắng nõn của Vũ Vi, một bên nghiến răng nghiến lợi nói, "Đồng Vũ Vi, nếu đây là em muốn, như vậy tôi sẽ thành toàn cho em!" Nếu không chiếm được trái tim Đồng Vũ Vi, như vậy hắn phải có được thân thể Đồng Vũ Vi!

Động tác Mạc Tử Hiên thô lỗ, như cuồng phong một dạng tình cảm mãnh liệt, làm cho Vũ Vi đau,hốc mắt cô có chút ẩm ướt , cô vẫn như cũ động tác không lưu loát đáp lại Mạc Tử Hiên,bởi vì không có Mạc Tử Hiên cô không làm được cái gì.

. . . . . . . .

Vũ Vi bị từng đợt tiếng đập cửa đánh thức.

Cô mở mắt, xoa xao cái đầu có chút choáng váng, trong lòng không ngừng mắng Mạc Tử Hiên, đêm qua hắn cơ hồ giày vò cô đến nửa đêm mới bằng lòng buông tha cô, làm hại cô ngủ không đủ,đầu choáng váng,đến bây giờ giữa hai chân vẫn còn có chút đau.

Cô nhìn xuống cơ thể mình , quả nhiên, ngực cùng bả vai, tất cả đều bị Mạc Tử Hiên lưu lại ấn ký hồng.

"Thiếu phu nhân, người đã thức dậy rồi chưa?" Nữ giúp việc đứng ngay cửa nhẹ giọng hỏi Vũ Vi.

"Có chuyện gì không?" Vũ Vi một bên rời giường mặc quần áo, một bên hỏi nữ giúp việc.

"Thiếu phu nhân, trước khi Mạc thiếu rời đi, đặc biệt căn dặn nói cô sáng 9 giờ rưỡi phải ăn điểm tâm. Là Mạc thiếu tự tay làm bữa sáng cho người." Nữ giúp việc đứng ngay cửa trả lời Vũ Vi. Vẫn không quên thêm một câu nữa, là Mạc thiếu tự tay làm bữa sáng, theo ý cô, Đồng Vũ Vi chính là Cô bé lọ lem, quả thực cực kỳ may mắn, nhất là Mạc thiếu cực kỳ yêu cô ấy, sủng cô ấy, thậm chí tự mình làm bữa sáng cho Đồng Vũ Vi.

"Tôi không đói bụng." Nghe được là Mạc Tử Hiên làm bữa sáng, Vũ Vi không cần suy nghĩ lạnh giọng cự tuyệt. Cô cũng không muốn khiếm Mạc Tử Hiên làm bất cứ cái gì, bao gồm cả bữa ăn sáng.

Nhưng khi nghe được nữ giúp việc nói câu kế tiếp thì cô lại thay đổi ý định.

Bình Luận (0)
Comment