Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 145

Vũ Vi khẽ nâng tay lên gạt tay Sở Xa ra, "Cô sai rồi, chẳng liên quan gì với tôi, mọi chuyện ra như vậy đều do cô có mắt không tròng, nếu Lục Hàng thật sự yêu cô, cũng sẽ không vứt bỏ cô."

"Đồng Vũ Vi!" Sở Xa cắn răng nghiến lợi kêu tên Vũ Vi, cô biết mọi chuyện đều liên quan tới Đồng Vũ Vi, nhưng, có thể như thế nào? Đồng Vũ Vi nói rất đúng, nếu Lục Hàng yêu cô..., cũng sẽ không vô tình vứt bỏ cô như vậy.

Vũ Vi hừ lạnh cười một tiếng, bước về phía trước, lúc cô lướt qua Xa Lan, ném một câu cho bà ta, "Xem ra ánh mắt nhìn đàn ông của mẹ con các người không phải là tốt bình thường! Năm đó Sở Quốc Vĩ bên ngoài ong bướm, bây giờ Lục Hàng lại đá Sở Xa."

Xa Lan bị những lời này của Vũ Vi giận đến nổi điên, bà ta như một bà điên chạy vội tới sau lưng Vũ Vi vươn tay phải túm tóc Vũ Vi.

Vũ Vi cảm thấy Xa Lan vọt tới cô, cô vừa quay đầu lại nhìn, Xa Lan đã đến trước người cô, lúc này cô muốn né tránh, nhưng đã quá muộn, tay Xa Lan đã chụp được gò má trắng noãn của cô.

Vừa lúc đó, cánh tay Vũ Vi, bị người dùng lực kéo, cơ thể tinh tế của cô lọt vào trong một lồng ngực ấm áp.

"Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngộ nhỡ bị con chó điên này cắn được thì làm sao đây?" Mạc Tử Hiên hơi trách cứ nhìn Vũ Vi nói.

Trong lòng Vũ Vi như có một dòng nước ấm chảy nhẹ qua tim, Mạc Tử Hiên hắn luôn xuất hiện đúng lúc bên cạnh cô. Nhưng cô lại đem cảm giác ấm áp trong lòng biến mất rất nhanh, rời khỏi lồng ngực Mạc Tử Hiên, lạnh lùng nói, "Tôi không sao."

Trong ngực Mạc Tử Hiên trống trải, trái tim cũng trống rỗng, hắn miễn cưỡng cười một tiếng, "Không có việc gì là tốt rồi."

Vũ Vi lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, "Xin hỏi có phải Lạc tiên sinh không ạ? Tôi là Đồng Vũ Vi, là bạn của Jane Eyre, nếu như anh muốn biết Jane Eyre ở nơi nào, mời đến khách sạn XX ." Dứt lời, cô cúp điện thoại, hẹn chỗ với Jane Eyre.

Vườn hoa khách sạn XX.

Mặt Lục Hàng hạnh phúc ôm lấy cô gái trong ngực, "Jane Eyre, phút giây đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi."

Jane Eyre giẫy mình rời khỏi người Lục Hàng, ngược lại trên mặt giảo hoạt mỉm cười nhìn Lục Hàng, "Vậy sao?"

"Dĩ nhiên." Lục Hàng tiến lên một bước đi đến trước người Jane Eyre, mặt thâm tình nhìn Jane Eyre, đôi tay khoác lên bả vai Jane Eyre, dùng sức một chút, cúi đầu hôn lên cánh môi Jane Eyre, "Cái phút giây khi mà anh nhìn thấy em, anh biết em nhất định là người con gái của đời anh, Jane Eyre, anh yêu em."

Jane Eyre lại lạnh lùng cười một tiếng, dùng sức đẩy Lục Hàng ra, đồng thời lui về phía sau một bước lớn, mặt lạnh nhìn Lục Hàng, "Nhưng làm sao bây giờ? Tôi không yêu anh nữa!"

Lúc Lục Hàng nghe Jane Eyre nói không yêu hắn, nhịn không được cười lên một tiếng, "Jane Eyre, em học nói giỡn khi nào vậy?"

Mặt Jane Eyre không khỏi buồn cười nhìn lục hàng, "Lục Hàng, anh xem dáng vẻ tôi giống như đang nói đùa sao?" Dứt lời, sắc mặt cô ấy trầm xuống, thần sắc nghiêm túc nhìn Lục Hàng.

Lục Hàng vốn cho là Jane Eyre đang nói đùa, nhưng khi nhìn thấy Jane Eyre nghiêm túc, hắn lập tức ý thức được Jane Eyre là nghiêm túc thật sự!

Từng cơn lạnh lẽo từ nơi lòng bàn chân của hắn từ từ dâng lên, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, cắn răng mở miệng từng chữ chất vấn Jane Eyre, "Tại sao? Rõ ràng em đã từng nói thích anh, mới vừa rồi còn chạy đến trong hôn lễ cướp anh từ trong tay Sở Xa , bây giờ em lại nói em không yêu anh?"

Jane Eyre chớp chớp mắt to vô tội, "Đúng là lúc trước tôi thật sự thích anh, nhưng bây giờ, tôi không yêu anh nữa rồi."
Bình Luận (0)
Comment