Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 152

Nhìn ánh mắt Vũ Vi lạnh lùng, Mạc Tử Hiên không khỏi chua sót cười, Đúng vậy a, trong lòng Đồng Vũ Vi chưa từng có hắn a? Là hắn quá tự mình đa tình rồi!

Hắn dẫm xuống chân ga,chạy nhanh hướng biệt thự Mạc gia tới.

Xe vừa mới tới biệt thự, Vũ Vi nhanh chóng mở cửa xe xuống xe, thậm chí không có liếc mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái.

Mạc Tử Hiên thấy cô không nhìn mình, sắc mặt cũng trầm tiếp xuống, trong lòng Đồng Vũ Vi không có hắn, trong mắt cũng không có.

Hắn thâm sâu nhìn Vũ Vi một cái, sau đó lái xe nhanh như bay rời khởi biệt thự Mạc gia. Tốc độ cực nhanh, thậm chí thời điểm Vũ Vi tiến vào cửa biệt thự, xoay người lo lắng nhìn ánh mắt hắn.

Thấy Mạc Tử Hiên lái xe rời đi, tâm Vũ Vi khôn ngoan để xuống.

Cô cầm điện thoại ra điện cho người đàn ông mặc đồ đen cưỡng ép Sở Xa, lạnh giọng ra lệnh, "Tới đón tôi."

Mạc Tử Hiên lái xe nhanh như bay tới biệt thự Lạc Tử Ngôn, Lạc Tử Ngôn là một bác sĩ tay nghề rất cao, hắn cần tới nơi đó chữa bệnh.

Đến chỗ biệt thự Lạc gia, hắn xuống xe, bộ phận dạ dày đau đớn làm hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào trên đất.

Hắn một bàn tay ôm nơi đau đớn, vừa đi tiến vào biệt thự.

Mễ Tiểu Đồng đang ở trong hoa viên tưới nước, nhìn thấy Mạc Tử Hiên ôm bộ phận dạ dày đi vào biệt thự, lập tức chạy đến bên cạnh Mạc Tử Hiên, nhìn thấy bộ dáng Mạc Tử Hiên đau đớn khó nhịn, không khỏi có chút tức giận nói, "Tử Hiên, bệnh bao tử của anh lại tái phát à?!"

Mạc Tử Hiên miễn cưỡng nở một mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Đồng,"Tôi không sao."

Tiểu Đồng tức giận , vươn tay muốn đánh đấm bả vai Mạc Tử Hiên, tay cô lại dừng ở giữa không trung, không có hạ xuống." Anh lớn như vậy, tại sao lại không biết chiếu cố chính mình thật tốt a?" Nói xong cô nâng cánh tay Mạc Tử Hiên đở hắn đi vào đại sảnh biệt thự, cô một chân mới bước vào đại sảnh, tiện lớn tiếng mở miệng nói, "Thu Vũ, nhanh lên khám bệnh cho Tử Hiên."

Một người đàn ông tuổi còn trẻ lập tức từ lầu hai đi xuống lầu một, Thu Vũ vài bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không khỏi có chút tức giận, "Sao lại thế này? “ Mạc Tử Hiên khoảng chừng một năm này không có phát bệnh nay lại phát bệnh hơn nữa còn nặng hơn.

Mễ Tiểu Đồng đỡ Mạc Tử Hiên ngồi ở trên sofa, dựa sô pha, Mạc Tử Hiên mới cảm giác thoải mái .Hắn hít vài ngụm khí lớn, mới nói, "Quên mang thuốc rồi."

Thu Vũ rất nhanh châm cưú, châm từng chỗ trên người Mạc Tử Hiên. Sau đó thần sắc nghiêm túc dặn hắn, " Châm cứu mấy cái này trước ,tuyệt đối không thể rút châm, nếu không, bệnh càng thêm nghiêm trọng ."

Mạc Tử Hiên suy yếu cười, "Tôi đều đã thành cái dạng này, còn có khí lực rút châm sao?"

Thu Vũ bất đắc dĩ nhìn Mạc Tử Hiên một cái, xoay người đi lên lầu hai, hắn còn có chuyện quan trọng cần phải làm a.

Mễ Tiểu Đồng cầm chăn đấp trên người Mạc Tử Hiên, "Tôi đi nấu cơm."

"Tiểu Đồng, cám ơn cô." Mạc Tử Hiên hướng Mễ Tiểu Đồng cảm kích cười.

Mễ Tiểu Đồng đi về phía trước thoáng dừng cước bộ lại, "Không cần cảm tạ, không có anh liền không có chồng tôi, không có chồng tôi thì tôi sẽ không hạnh phúc như hiện tại, cho nên, không cần nói lời cảm tạ, bởi vì người nên cảm tạ, là tôi mới đúng."

Mạc Tử Hiên không khỏi cười, dựa vào sô pha nghỉ ngơi . Lúc này điện thoại của hắn vang, nghe điện thoại xong, hắn không cần suy nghĩ liền nhổ châm, lao ra biệt thự.

Mễ Tiểu Đồng nghe được thanh âm lập tức chạy ra phòng bếp, nhìn thấy, chỉ là bóng lưng Mạc Tử Hiên, cô tức giận nói,"Tử Hiên, anh muốn làm gì? Bệnh của anh còn chưa có tốt a!"

Bình Luận (0)
Comment