Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 165

"Cái này chính là anh muốn hỏi em,tại sao Trác Nhất Phi lại đột nhiên muốn huỷ bỏ đơn kiện em nha?" Mạc Tử Phàm dựa vào khung cửa hỏi lại Mạc Tử Hiên.

Là Trác Nhất Phi chủ động rút đơn kiện?!

Mạc Tử Phàm cùng Lãnh Ngôn cùng với Lạc Tử Ngôn dùng hết biện pháp muốn Trác Nhất Phi rút đơn kiện, thậm chí không tiếc uy hiếp đe dọa hắn ta, nhưng Trác Nhất Phi cũng không có rút đơn kiện.

Bây giờ Trác Nhất Phi lại đột nhiên rút đơn kiện, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không biết rồi.

Hắn thoáng nghĩ một chút, vốn khuôn mặt đang rạng rỡ thoáng biến đổi, sau đó hắn đẩy Mạc Tử Phàm đang che ở trước người hắn, hướng lầu một chạy tới.

" Em đi đâu vậy?" Mạc Tử Phàm nhìn bóng lưng Tử Hiên vội vàng rời đi hỏi.

"Tìm Vũ Vi." Vội vàng bỏ lại những lời này, Mạc Tử Hiên giống như gió một dạng rời đi biệt thự Mạc gia.

******

Về đến nhà Vũ Vi nấu gói mì ăn liền, lại thêm một cây xúc xích cùng một trứng gà, đang lúc cô ăn được một nửa, chuông cửa liền vang.

Cô đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuyên thấu ra ngoài, thời điểm cô nhìn thấy Mạc Tử Hiên đứng ở cửa, mũi cô cay cay, nước mắt suýt nữa chảy xuống,lúc trước cô không nhìn thấy hắn, cô không có cảm giác mất mát gì.Nhưng lúc này Mạc Tử Hiên đứng ở trước mặt cô, cô mới cảm giác được, cô thật sự rất nhớ hắn a!

Cô hít hít mũi, đem nước mắt vui vẻ ép về hốc mắt, thuận tay mở cửa phòng.

Cửa phòng mới vừa mở ra, bả vai Vũ Vi đã bị hai tay Mạc Tử Hiên dùng lực cầm, hắn cúi đầu có chút tức giận nhìn Vũ Vi, lạnh lùng chất vấn cô, "Đồng Vũ Vi, em đã làm gì?"

Vũ Vi biết Mạc Tử Hiên đang nói về vấn đề gì, cô hé miệng cười, chỉ chỉ cameras treo tại góc tường

" Em chỉ đem đoạn quay đó bỏ vào U đưa cho Trác Nhất Phi, để cho chính hắn ta nhìn mình làm mà thôi."

Mạc Tử Hiên vừa nghe, càng thêm tức giận, hai tay hắn nắm bả vai Vũ Vi không khỏi tăng thêm lực rất nhiều, " Ai cho em làm như vậy hả? Vạn nhất Trác Nhất Phi cầm U đem tung ra ngoài thì làm sao? Đến lúc đó người chịu thương tổn chính làm em, em có biết không hả?"

Hốc mắt Vũ Vi ẩm ướt, nước mắt suýt nữa rớt xuống, hắn chính là Mạc Tử Hiên a! Trong lòng chỉ nhớ cô, đều không để ý chính hắn sẽ ngồi tù hay không.

Cô hướng Mạc Tử Hiên mỉm cười, chậm rãi mở miệng nói, "Hẳn không, Trác Nhất Phi không phải ngốc hắn biết nếu đem chuyện bên trong tung ra, đối với hắn ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến cổ phiếu cùng làm ăn của hắn, hắn hẳn không ngốc đến lấy danh dự chính mình cùng Trác thị ra đùa giỡn."

Mạc Tử Hiên tức giận, muốn phản bác Vũ Vi, mà lại vô pháp phản bác, bởi vì Vũ Vi nói rất đúng, rất có đạo lý.

Hắn thở phào một hơi, hai tay hắn nhẹ nhàng buông lỏng bả vai Vũ Vi nhẹ giọng nói, "Lần sau không cần làm chuyện ngốc như vậy nữa nghe kh ông. Phải thật tốt quan tâm bản thân mình,Tôi. . . Đi đi đây." Kỳ thật, hắn rất muốn lưu lại, rất muốn chăm sóc Vũ Vi, nhưng là hắn biết Vũ Vi sẽ không lưu tình mà cự tuyệt hắn.

Hắn thâm sâu liếc mắt nhìn Vũ Vi một cái, sau đó, xoay người rời khỏi gian phòng, nhưng khi hắn mới xoay người tay của hắn đã bị Đồng Vũ Vi túm chặt rồi.

"Anh đã tới rồi? Không muốn ở lại sao?" Trên mặt Vũ Vi treo một mỉm cười đẹp ngửa đầu nhìn Mạc Tử Hiên.

Mạc Tử Hiê sửng sốt một phen, tiếp theo trừng lớn hai mắt nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, ý của em là, em chấp nhận tình yêu của anh rồi hả?"

Vũ Vi kiễng chân lên bên má anh tuấn Mạc Tử Hiên, nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn, "Em không phải chấp nhận tình yêu của anh mà là yêu anh rồi á."

"Vũ Vi,em nói cái gì?" Mạc Tử Hiên nắm chặt cánh tay Vũ Vi, muốn Vũ Vi lặp lại lần nữa, hắn sợ chính mình nghe lầm.

Vũ Vi hé miệng cười kiễng chân lên bên tai Mạc Tử Hiên, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng nói, "Em nói, Em yêu anh, Mạc Tử Hiên."

Bình Luận (0)
Comment