Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 171

Vũ Vi chạy đến cửa hàng tinh phẩm.

Vừa mới tiến vào cửa hàng tinh phẩm, liền thấy Mễ Tiểu Đồng đứng trước cửa sổ, cô hướng Mễ Tiểu Đồng khẽ mỉm cười, đi tới trước người Tiểu Đồng, “Cảm ơn chị”.

Mễ Tiểu Đồng vẫn mỉm cười, “Tôi chỉ là nói mấy câu mà thôi, không cần nói cảm ơn, muốn chân thành, cảm ơn lời của tôi, hãy yêu Mạc Tử Hiên nhiều, anh ta là một người đàn ông tốt”.

Vũ Vi gật đầu một cái, “Tôi sẽ” Tôi sẽ dùng cuộc đời của mình yêu anh. Dĩ nhiên nửa câu sau là cô nói ở trong lòng.

Vũ Vi hướng Mễ Tiểu Đồng cười cười, sau đó tiến vào phòng thay quần áo, thay đồng phục làm việc.

Khóe miệng Mễ Tiểu Đồng hướng phía trước nhếch lên, vui mừng cười, xem ra, cuộc sống hạnh phúc của Mạc Tử Hiên từ đây bắt đầu.

Cô uống một hớp cà phê, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này điện thoại cô vang lên.

“Là tôi” thanh âm dễ nghe của Mạc Tử Hiên truyền vào lỗ tai Mễ Tiểu Đồng.

“Nói” Tiểu Đồng uống một hớp cà phê, bên khóe miệng treo nụ cười đẹp mắt, cô có thể nghĩ đến Mạc Tử Hiên kế tiếp muốn nói điều gì.

“Giúp Vũ Vi chọn mấy bộ quần áo đẹp mắt” Mạc Tử Hiên nhẹ giọng giao phó Mễ Tiểu Đồng, quần áo Vũ Vi thật sự rất ít rất thiếu.

“Tôi cũng biết là như vậy” Sau đó Tiểu Đồng cúp máy, vừa lúc thấy Vũ Vi từ bên trong phòng thay quần áo đi ra.

“Vũ Vi, thích quần áo thế nào, mặc thử một cái, Mạc thiếu giao phó, để cho tôi giúp cô ăn mặc đẹp mắt một chút” Mễ Tiểu Đồng nói với Đồng Vũ Vi.

Vũ Vi ngẩn ra, sau đó liếc mắt, Mạc Tử Hiên người này, trong tay cô nào có nhiều tiền như vậy để mua quần áo!

“Không cần, quần áo của tôi rất nhiều” Vũ Vi uyển chuyển cự tuyệt.

“Yên tâm chọn, tiền, Mạc Tử Hiên sẽ giúp cô trả” Nói xong, Mễ Tiểu Đồng đi tới trước giá quần áo, lấy ra một cái áo màu hồng, ở trước người Vũ Vi so một cái, sau đó cầm quần áo nhét vào trong ngực Vũ Vi, “Cái này không tệ, rất thích hợp với cô, thử một chút”.

“Chị Tiểu Đồng, thật không cần, trước em đã mua rất nhiều quần áo, đều để ở biệt thự Mạc gia, cơ hồ đều là mới, mua nữa, có chút lãng phí” Vũ Vi cầm quần áo máng lên móc áo, nghỉ trưa sẽ tới biệt thự lấy. Lần trước cô mua rất nhiều quần áo, đến bây giờ cũng không mặc.

Mễ Tiểu Đồng âm thầm tán thưởng Vũ Vi, là một cô gái tiết kiệm, ánh mặt Mạc Tử Hiên thật không tệ.

Đang lúc nghỉ trưa, Mạc Tử Hiên gọi một cú điện thoại cho Vũ Vi, “Buổi trưa có chuyện, không thể cùng em ăn bữa trưa” Trong giọng nói của anh xen lẫn vẻ thất vọng nồng nặc.

“Không sao, vừa lúc buổi trưa em có việc phải làm, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn” Vũ Vi cười một tiếng, cặp mắt tựa như trăng rằm đẹp mắt.

Cúp điện thoại, Vũ Vi ngồi lên taxi, đến biệt thự Mạc gia.

Cô lên lầu hai, vừa lúc thấy người giúp việc ôm hộp giấy từ trong thư phòng đi ra.

Người nữ giúp việc nhìn thấy Vũ Vi trở lại rất vui vẻ, tiến lên chào hỏi Vũ Vi, “Thiếu phu nhân, cô trở lại”.

Vũ Vi mỉm cười, “Cô mạnh khỏe” lúc người nữ giúp việc lướt qua cô, cô nhìn thấy bên trong hộp giấy có hình Mạc Tử Hiên.

“Dì” Vũ Vi không khỏi mở miệng gọi người giúp việc nữ lại.

“Chuyện gì? Thiếu phu nhân” Người giúp việc nữ dừng bước xoay người hỏi Vũ Vi.

Vũ Vi đi tới trước người giúp việc nữ, chỉ chỉ hình Mạc Tử Hiên trong hộp, “Tại sao muốn vứt bỏ?”

Người giúp việc nữ cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó cười một tiếng, “Cái này nha, thiếu gia nói, những thứ này đều là đồ bỏ đi, muốn tôi vứt bỏ”.

Đồ bỏ đi?

Có người nào lại nói hình của mình là đồ bỏ đi?

Vũ Vi từ trong hộp giấy lấy hình ra xem, vừa nhìn đến, cô mới biết vừa rồi mới chỉ thấy có một nửa hình, một nửa hình kia, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trong hình trên mặt Mạc Tử Hiên lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhẹ ôm lấy cô gái trong ngực, hai người thoạt nhìn cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc, cũng cực kỳ xứng đôi.

Nụ cười kia, có chút làm bị thương cặp mắt Vũ Vi, làm trong lòng cô có chút ê ẩm, một từ ngữ ghen tị xuất hiện trên người Vũ Vi.

Bình Luận (0)
Comment