Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 19

Vũ Vi tin tưởng Lạc Ngưng Nhi, bởi vì cha mẹ Lạc Ngưng Nhi đã từng là quan lớn trong thành thị này , mười mấy năm trước bởi vì tai nạn giao thông mà qua đời, nên nói ba Lạc Ngưng Nhi đã từng giúp đỡ người khác thì cô tin tưởng.

Cô vươn tay tiếp nhận tấm chi phiếu trong tay Lạc Ngưng Nhi, thật cẩn thận bỏ vào trong túi, sau đó cảm kích nhìn Lạc Ngưng Nhi một cái, "Cám ơn cậu, tiền này mình sẽ mau chóng trả lại cho cậu ."

"Ngưng Nhi, cám ơn con." Mẹ Đồng cũng ngẩng đầu cảm kích nhìn Lạc Ngưng Nhi.

Lạc Ngưng Nhi hờn giận nhìn Vũ Vi, "Cậu vẫn khách khí với mình như vậy!" Sau đó cô cúi đầu hướng Đồng Kỳ cười, "Dì, người đã đối đãi với con như con gái ruột vì người làm chút chuyện này không có gì lớn lao nên người không cần khách khí với con."

Đồng Kỳ không khỏi vui mừng cười, bà rất buồn về Lục Hàng, nhưng lại rất vui về Lạc Ngưng Nhi.

Lạc Ngưng Nhi ở lại trong phòng bệnh cùng mẹ Đồng ăn cơm,còn Vũ Vi lại đi đến văn phòng bác sĩ. Muốn bác sĩ Trần sắp xếp thời gian phẫu thuật ẹ.

Bác sĩ Trần cực kỳ giật mình nhìn Vũ Vi, "Nhanh như vậy con đã gom đủ tiền bạc rồi hả ?" 30 vạn cũng không phải là một con số nhỏ a!

Vũ Vi cười nhẹ, "Là một người bạn cho con mượn ."

"A... ——." Bác sĩ Trần vui vẻ ‘ a... ’ một tiếng, sau đó bắt đầu giở lịch làm việc của mình và thời gian nghỉ ngơi, một hồi lâu, ông ngẩng đầu nhìn Vũ Vi, "Thứ bảy tuần sau bác sẽ làm phẩu thuật ẹ con."

Vũ Vi hơi khẩn trương nhìn bác sĩ Trần hỏi."Trần thúc thúc, sau khi phẩu thuật xong thì bệnh mẹ con sẽ tốt phải không?" Nghĩ đến chuyện nếu mẹ không làm phẩu thuật thì mẹ cũng chỉ sống được một năm thì lòng cô lại bất an.

Bác sĩ Trần thâm sâu nhìn Vũ Vi, sau đó hướng cô gật gật đầu, " Sau khi phẩu thuật xong bệnh mẹ con sẽ tốt, về sau chỉ cần mẹ con tĩnh dưỡng một thời gian là tốt."

Nghe bác sĩ Trần nói xong, tâm tình bất an của Vũ Vi cũng bình tĩnh lại, cô đứng dậy hướng bác sĩ Trần lễ phép cười, "Cám ơn Trần thúc thúc."

Trả tiền viện phí cùng phí phẩu thuật,nên tiền trong tay cô cũng không còn nhiều lắm ,nhìn số tiền trong tay cô thầm thở dài, xem ra cô phải nhanh một chút tìm việc làm mới được, nếu không sau khi mẹ phẩu thuật xong thì phải ăn không khí rồi.

Trở lại phòng bệnh, Lạc Ngưng Nhi đang ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm cùng mẹ, sắc mặt mẹ rất tốt, nhìn qua không giống như là một người bệnh nhân.

Ngồi một hồi, Lạc Ngưng Nhi đứng dậy chuẩn bị rời phòng bệnh, lại bị Vũ Vi gọi lại, "Chờ một chút." Sau đó cô rót ẹ một chén nước sôi đặt ở đầu giường, nhẹ giọng nói, "Mẹ, người nghỉ ngơi cho tốt đi, con ra ngoài một chuyến."

Đồng kỳ biết con gaí muốn làm cái gì , bà nở nụ cười để cho Vũ Vi yên tâm, "Yên tâm, mẹ có thể tự lo mình ."

"Tại sao cậu không ở lại chăm sóc cho dì Đồng?" Ra cửa bệnh viện Lạc Ngưng Nhi nhịn không được hỏi Vũ Vi.

" Thời gian chăm sóc mẹ còn nhiều, hiện tại điều quan trọng nhất là mình cần tìm việc làm." Vũ Vi nhàn nhạt trả lời. Nhưng Vũ Vi không biết là những lời này để cho cô hối hận cả đời.

Ánh mắt Lạc Ngưng Nhi không khỏi trách cứ nhìn Vũ Vi, " Cậu không cần nóng lòng nha! Chỉ còn có một tuần nữa là dì Đồng làm phẩu thuật a, chẳng lẽ cậu không thể chờ bảy ngày nữa sao ?"

Vũ Vi dừng lại cước bộ hơi bất đắc dĩ nhìn Lạc Ngưng Nhi, "Đại tỷ, mình vừa mới đóng tiền phẩu thuật, trong tay mình chỉ còn lại không tới hai ngàn, chỉ đủ cho chúng ta sinh hoạt một tháng, mà mình còn muốn trả nợ." Cô không thích thiếu tiền người khác, cho nên cô phải nhanh một chút kiếm tiền.

Lạc Ngưng Nhi không khỏi thở dài, " Tan tầm về sau,mình sẽ giúp cậu chăm sóc dì Đồng ."

Vũ Vi hé miệng cười, quả nhiên cô(Lạc Ngưng Nhi) là tỷ muội tốt nhất cuả cô, biết cô không yên lòng về mẹ, cô một tay kéo cánh tay Lạc Ngưng Nhi, "Yêu nhất liền là cậu rồi."

Bình Luận (0)
Comment