Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 41

Nhà hàng.

Vũ Vi ngồi bên cạnh cửa sổ, một bên thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ một bên đợi Lạc Ngưng Nhi cùng Trác Nhất Phi.

Không bao lâu, Lạc Ngưng Nhi đi tới nhà hàng.

Vũ Vi nhìn thoáng qua phía sau của Lạc Ngưng Nhi, thời điểm cô không nhìn thấy bóng dáng của Trác Nhất Phi , trong lòng của cô không khỏi có chút mất mác nhỏ.

Lạc Ngưng Nhi nhìn thấy biểu tình của Vũ Vi, không khỏi cười, "Đừng nhìn, Trác Nhất Phi hẳn không đến đây."

Vũ Vi nhất thời sửng sốt, "Ách? Tại sao?" Đã hứa rồi mà, tại sao Trác Nhất Phi lại thất hứa?

Nhìn biểu tình hơi thất vọng của Vũ Vi, Lạc Ngưng Nhi hé miệng cười, cô liếc mắt nhìn Vũ Vi một cái, "Như thế nào thất vọng rồi sao?"

Vũ Vi sững sốt cúi đầu nhìn thực đơn không để cho Lạc Ngưng Nhi nhìn thấy biểu tình của cô, "Nào có?"

Lạc Ngưng Nhi cũng không vạch trần Vũ Vi, chỉ là Vũ Vi, " Tại thời điểm đó cậu không biết quý trọng nhân gia, hiện tại nhân gia thất hứa, cậu lại thất vọng." Nói xong cô lại thở dài một hơi, " Mọi người thường nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, mình thấy xem ra đúng rồi."

Vũ Vi không để ý lời nói châm chọc khiêu khích của Lạc Ngưng Nhi, cúi đầu gọi món ăn.

Lạc Ngưng Nhi cũng không có ý định buông tha Vũ Vi, một bàn tay cô cầm tách cà phê khuấy đảo, chậm rãi mở miệng nói, "Kỳ thật, Trác Nhất Phi đối với cậu thật sự rất tốt, cả ngày bồi bên cạnh dì đồng cẩn thận chiếu cố người, liền là cậu, Trác Nhất Phi chiếu cố dì Đồng một thời gian dài a."

"Mình bíêt." Vũ Vi nhẹ giọng nói, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lạc Ngưng Nhi, "Nhưng là mình không thể bởi vì chuyện này mà liền yêu đương cùng Trác Nhất Phi?" Người nào đối tốt với cô, không lẽ cô liền phải yêu đương cùng đối phương sao? Lúc trước Lục Hàng cũng đối tốt với cô, nhưng cũng vẫn phản bội cô đó sao!

Lạc Ngưng Nhi nhất thời nghẹn lời, cô biết chính mình chạm đến chỗ thương tâm của Vũ Vi, giọng điệu tiện dịu đi, "Mình không có ý đó,mình chỉ hy vọng cậu không nên bỏ lỡ một nhân duyên tốt, phải biết rằng Trác Nhất Phi đối với cậu rất là tốt, ngay cả 20 vạn tiền phẩu thuật kia cho dì Đồng, đều là hắn muốn mình đưa cho cậu mượn , hắn biết nếu tự mình đưa cho cậu cậu nhất định sẽ không nhận lại sợ trì hoãn thời gian phẫu thuật cho dì Đồng, cho nên mới nhờ mình chuyển cho cậu. Hắn đối tốt với cậu, mình liền không nói nhưng trong lòng cậu hẳn biết. Hắn là một tổng giám đốc cao cao tại thượng có thể đối đãi cậu cùng dì Đồng như vậy, mình thật sự là không rõ, cậu còn muốn do dự cái gì nữa a?" Nói xong, vẻ mặt Lạc Ngưng Nhi khó hiểu nhìn Vũ Vi.

Nghe được tiền phẫu thuật ẹ là của Trác Nhất Phi, Vũ Vi không khỏi giật mình đồng thời trong lòng một cỗ dòng nước ấm chậm rãi xẹt qua trái tim. Hảo cảm trong long cô đối với Trác Nhất Phi lại gia tăng thêm.

Thấy Vũ Vi không nói lời nào, Lạc Ngưng Nhi không khỏi nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm đôi má có chút phức tạp của Vũ Vi, "Chẳng lẽ cậu vẫn còn thích Lục Hàng?"

"Phốc." Vũ Vi vừa mới hớp cà phê trong miệng suýt nữa phun trên mặt Lạc Ngưng Nhi, may mắn cô đúng lúc che miệng mình, nhưng cô vẫn là bị sặc, nhịn không được ho khan vài tiếng.

"Khụ khụ khụ." Vũ Vi nhịn không được liếc mắt Lạc Ngưng Nhi một cái, "Mình có ti tiện như thế sao, giống cái loại ti tiện cao cấp mình còn khinh thường liếc hắn một cái,cậu nghĩ mình sẽ thích hắn sao?"

Nghe được Vũ Vi không thích Lục Hàng, Lạc Ngưng Nhi mới yên lòng, cô thăm dò nhìn Vũ Vi, "Như vậy Trác Nhất Phi thế nào? Hắn đối với cậu tốt như vậy, trong lòng cậu có phải đối với hắn có một chút cảm tình hay không?"

Vũ Vi chỉ là nhàn nhạt cười, không có trả lời Lạc Ngưng Nhi, nhưng là trong lòng của cô đã quyết định cho Trác Nhất Phi một cái cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment