Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 19

2 giờ sáng tại biệt thự Phúc Thành

- "Lão đại, đã bắt được tên nội gián"

- " Để ở phòng khách, tôi ra ngay "

- " Vâng "

Sau khi nói chuyện điện thoại xong Hàn Mạc lặng lẽ rời giường, trước khi đi không quên hôn lên trán của Hạnh Nhi một cái. Tối hôm qua vì khóc quá nhiều nên mắt cô sưng đỏ cả lên, người ngoài nhìn vào không khéo còn tưởng anh bắt nạt cô ấy chứ. Anh cảm thấy mình không làm gì được cho cô mà chỉ toàn khiến cô lo lắng, lúc nào cũng phiền nhễu cô, vậy mà cô luôn một lòng một dạ với anh, trái tim anh như được sưởi ấm

- " Từ hôm nay anh sẽ bảo vệ em, không để em lo lắng nữa. "

Nói xong anh đi vào nhà tắm thay đồ rồi đi xuống phòng khách. Nhưng anh đâu hay rằng con nhím nhỏ của anh đã thức giấc từ khoảnh khắc môi anh chạm vào trán cô rồi.

Cô lặng lẽ đi phía sau anh, cô luôn giữ khoảng cách an toàn để bảo đảm rằng anh không nhìn thấy cô.

Cô dõi theo bóng lưng anh đi xuống phòng khách còn bản thân chỉ nấp ở cầu thang, từ trên cầu thang nhìn xuống mọi thứ rất rõ ràng.

Lúc này đây cô thấy anh đang ngồi trên sofa tay cầm ly rượu vang đỏ, còn bên cạnh là hai thủ hạ của anh, dưới đất thì có một người bị trói tay đang quỳ gối.

Từ trước đến nay cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng công việc của anh cũng chỉ là công việc văn phòng bình thường nhưng giờ nhìn lại thì thấy thật không đúng.

- " Mày tên gì?"- Lời nói anh lạnh lùng đến nỗi khiến hai tên thủ hạ bên cạnh phải sởn gai ốc

- " Thuộc hạ tên Lâm Kiến "

- " Tên rất đẹp "

- "...."

Giờ đây anh rảnh tới nỗi để đi khen tên của thằng phản bội à

- " Vậy cho tao cái lý do để mày bán đứng đại ca của mày "

- " Hắn bắt vợ con uy hiếp tôi, tôi.... tôi không còn cách nào cả... xin hãy tha cho tôi đi.... tôi xin....lão đại"

Nói tới đây lão rướm nước mắt, quả thật hắn cũng khá già cũng thuộc hàng chú của anh.

Anh tức tối quăng một sấp hình xuống đất. Trải dài trên mặt đất là những tấm hình của lão đang ngồi đánh bài và mạt chược.

- " Theo tao biết thì mày dùng số tiền này để đi đánh bài và chơi mạt chược "- Anh dùng ánh mắt tàn độc nhìn lão

- " Đây.. đây không phải tôi.... thực sự.."

Anh tức giận bóp vỡ ly rượu trên tay mình, máu anh hòa vào dòng rược vang đỏ chảy ướt cả nên nhà

Đến đây lão hoảng sợ quá nên khai thật mọi chuyện

- " Đúng vậy... là tôi dùng tiền này để đánh bài...Nhưng xin lão đại hãy tha cho tôi... sẽ không có lần...."

Chưa nói dứt câu anh đã dùng những mảnh vỡ thủy tinh cắt cổ tên phản bội kia, giờ đây vết thương cũ trên vai anh bị rách, vết thương mới hình thành.

Vì quá lo lắng cô chạy vội vào phòng lấy hộp y tế, sau đó xuống phòng khách băng bó vết thương cho anh

- " Em...em thức dậy rồi à?"

- "Em đã thức từ sớm rồi."- Cô lo lắng nhanh chóng băng bó vết thương cho anh

- " Rảnh quá không có gì làm à? Cứ làm cho tay thêm nhiều vết thương"

- " Có chút xíu mà.." - Anh bĩu môi nhìn cô

Ngay sau đó anh bảo thuộc hạ nhanh chóng dọn xác.

Lúc này cô mới để ý tới cái xác, cái xác của một lão gầy gò, trông như người thường hút thuốc phiện, mặc dù rất sợ nhưng cái gì đó cứ thoi thúc cô nhìn mãi cái xác. Đây là lần đầu cô nhìn thấy xác chết, và cô chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại cô còn thấy hơi kì quặc.

- " Đừng nhìn nữa, sẽ ám ảnh đó"

Anh nhanh chóng ngồi sát lại gần cô để che đi tầm mắt của cô, không cho cô nhìn thêm nữa

" Đúng là con nhím tò mò"- anh thầm nghĩ

- " Anh có trong tổ chức nào à?"

- " Hắc Hổ"

- " Ừm "

Cô băng bó cho anh xong dắt tay anh đi về phòng, lúc đi cô không nói lời gì làm anh cảm thấy lo lắng cực độ

"Chẳng lẽ cô sợ anh?"

Anh hoang mang sợ rằng cô sẽ chia tay mình nên anh lấy tinh thần để rút khỏi bang hội. Nhưng suy nghĩ đó không được lâu thì anh lại suy nghĩ tới việc nếu rút khỏi bang hội sao có thể diệt được Hàn Lâm cùng Mạc Đinh?

Bây giờ anh đang cực kỳ bối rối chẳng biết nên làm như nào. Khi bước vào phòng cô đẩy anh nằm xuống giường, đắp chăn cho anh rồi tự động chui vào kế bên, cô chủ động ôm anh tiếp tục ngủ.

- " Em..."

- "Hửm?"

- " Em không có chút nào sợ anh à?"

- " Về việc gì?"

- " Thì anh chỉ vừa mới giết người mới đây ít phút"

- " Ông ta đáng chết lắm, ngủ đi đừng ồn ào nữa, mai em còn phải đi học đấy "

- " Tuân lệnh "

Anh vui sướng ôm chặt cô vào lòng, sau đó thì ngủ lúc nào không hay

- -----

Tại khách sạn

" Cốc cốc cốc"

Trong không gian cực kỳ trụy lạc, nơi đây vẫn còn vấn vương hơi thở của cuộc chiến khốc liệt hôm qua của Hàn Lâm, đêm qua hắn rất vui vẻ và dành cả đêm để đắm chìm trong sự trụy lạc.

Tiếng gõ cửa như xé nát không gian yên tĩnh ở nơi đây

"Cốc cốc cốc"

- " Làm gì mà gõ lắm thế?"

- " Dạ xin lỗi quý khách nhưng quý khách có quà ạ"

- " Của tôi á?"- Hàn Lâm ngạc nhiên hỏi

- " Đúng vậy ạ" - vị phục vụ kia trả lời

Hàn Lâm nhận lấy hộp quà rồi trở vào phòng

" Tên phục vụ này bị điên hay sao, ban ngày ban mặt đeo nón với khẩu trang?"

Nhưng Hàn Lâm không nghĩ nhiều về người phục vụ kì lạ đó rồi nhanh chóng mở hộp quà

Hộp quà được gói rất tinh xảo, màu sắc cũng rất hợp thời trang

- " Gì vậy anh?"- Người phụ nữ không mảnh vải che thân xích đến gần anh hỏi

- " Anh làm em thức giấc à?"

- " Không. Nhưng đó là gì thế?"

- " Quà đấy, thích không?"

- " Anh cho em mở nha~"

Ả dùng giọng điệu lẳng lơ nhất có thể để chinh phục đàn ông

- " Được, cho em hết bảo bối à, nhưng em phải giới thiệu cho anh vài con hàng mới"

- " Dạ~"

Ả ta nhanh chóng mở hộp quà ra bên trong là một tờ giấy gói một cái gì đó tròn tròn

- " Bình hoa à?"

Ả tiếp tục mở tờ giấy ra.

Ả ta sau khi nhìn thì món đồ đó thì hét lên rồi nhanh chóng ngất xỉu.

Lâm Tuấn nhặt lên gần hơn để xem cho rõ. Bên trong tờ giấy gói thủ công là thủ cấp của Lâm Kiến- tên nội gián mà anh đã gài vào bang Hắc Hổ

Hắn nhanh chóng nôn xuống sàn một bãi lớn. Từ trước đến giờ đúng thật hắn có giết người nhưng đây là lần đầu tiên hắn cầm đầu của một con người, hoảng sợ là điều không thể tránh khỏi

Hắn ta nhanh chóng vứt cái đầu vào góc phòng, chạy sang phòng của Mạc Đinh. Cảnh tượng ở đây cũng không khác gì ở phòng anh, Mạc Đinh đang nôn còn trên sàn là đầu của Kha Tuấn kèm lời nhắn

- " Tụi bây chờ xem kịch hay đi!"

Hàn Lâm đang hoảng sợ, hắn thực sự sợ cách thức làm việc của Hàn Mạc hắn sợ mình cũng sẽ bị tương tự.

Hắn cùng cậu của mình rời khỏi khách sạn và bảo thuộc hạ lại xử lý hai cái đầu đó.

Đây quả thục là điều ám ảnh, sáng tinh mơ có người gửi cho một cái đầu, kèm lời hăm dọa.

- " Cậu à chúng ta làm thế nào bây giờ?"

Hàn Lâm hơi run nhẹ nhàng hỏi Mạc Đinh

- " Những việc còn lại cậu sẽ lo, cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt"

Mạc Đinh đối xử với Hàn Lâm còn tốt hơn cả con ruột của mình, bởi vì sau này nếu Hàn Lâm nắm được tập đoàn Hàn thị thì chính ông cũng sẽ được hưởng lợi.

Emy- thư ký kiêm cánh tay phải đắc lực của Mạc Đinh lại gần Mạc Đinh và bảo

- " Mạc Tổng, hơn phân nữa số đàn em của chúng ta đã bị trúng thực. E là kế hoạch cướp lô hàng thứ 2 không thể thực hiện"

- " Sao có thể?"

- " Tôi nghĩ rằng trong ta có nội gián"- Emy bình tĩnh nói với ông chủ

- " Được, nhờ cô tìm giúp tôi tên nội gián "

Emy là một người cực kì thông minh nhanh nhẹn, cùng với khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn mĩ điều này luôn làm ông chủ của cô thèm khát nhưng võ nghệ của cô rất cao cường, sợ rằng Mạt Đinh chạm vào thì chỉ còn đường chết. Nên Mạc Đinh căn bản không dám ngó, hắn không muốn mất đi vị thư ký hoàn hảo này.

- " Tôi sẽ điều tra tên đó ra ngay ạ"

Nói xong Emy rời đi, chỉ còn lại Hàn Lâm và Mạc Đinh

- " Cô ấy là thư kí của cậu à?"

- " Đúng vậy"

- " Thế kĩ thuật của cô ta có tốt không cậu"

- " Cậu còn chưa dám đụng vào đấy"

- " Sao cậu nhát thế, làm gì không dám đụng, ả ngon thế này cơ mà?"- Hàn Lâm cười phá lên

- " Cậu cấm con đụng đấy, cậu không muốn mất một thư ký tuyệt vời như vậy đâu "

- " Vânggg"- mặc dù miệng thì dạ vâng nhưng ánh mắt của Hàn Lâm vẫn dõi ra cửa sổ nhìn thẳng về hướng của Emy.

"Cô em không thoát được đâu "
Bình Luận (0)
Comment