Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 22

Hàn Mạc được Hạnh Nhi dắt tay đi ra khỏi cửa tiệm, trong lòng không khỏi cảm thấy phấn khích, nhưng sao từ lúc đi ra tới bây giờ cô chỉ toàn im lặng và cúi gục mặt xuống. Chẳng lẽ cô giận anh.

Đúng vậy anh nghĩ rằng mình xứng đáng bị như vậy lắm. Anh đã có một mối quan hệ không rõ ràng với người con gái khác, chẳng phải anh em, cũng chẳng phải bạn bè, lại rất thân nhau. Đó chỉ là do anh bị bắt buộc, thật sự anh đâu muốn như vậy.

" Anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới khi đã làm cho em rung động thực sự vì anh, mặc dù em hơi vô tâm với anh nhưng anh vẫn thấy được điều đó, anh thấy được rằng em rất yêu anh nhưng có lẽ kinh nghiệm yêu đương của em hoàn toàn là con số không nên em không thể bày tỏ cảm xúc một cách rõ ràng với anh, nhưng anh biết rằng em ghen vì anh, vì anh mà không ngần ngại trở thành tiêu điểm trước đám đông. Đó là điều anh cực kì yêu ở em"

- " Này, anh có sao không?"- Hạnh Nhi đánh thức Hàn Mạc ra khỏi những suy nghĩ vô hình

- " Anh xin lỗi, anh chỉ suy nghĩ ít chuyện"

- " Về nhà thôi "

- " Được. Về nhà của chúng ta"

Sau đó hai người cùng nắm tay đi ra khỏi khu mua sắm sầm uất này.

Mỗi một bước đi của cô là gợi cho anh một suy nghĩ khác nhau về cô.

" Bây giờ mình cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, mình có thể trải qua một ngày dài cùng với cô ấy, và biết được Hạnh Nhi thật sự rung động vì tôi, tôi hạnh phúc hơn bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì.....Nhưng sự rung động đó, không phải chỉ mình Hạnh Nhi.

- " Anh cực kỉ ghét việc em ở cùng Tuyết Nam"-câu nói bá đạo của anh vang lên làm cho cô bất ngờ.

- " Thật trẻ con...."

Hai người cùng nói cười vui vẻ trên suốt quãng đường trở về nhà

" Tôi thực sự muốn dừng lại một chút để gọi tên khoảnh khắc này. Tôi muốn được trở thành gia đình của cô ấy. Dù nhiều khi tôi khiến cô ấy khóc, khiến cô ấy lo lắng. Dù đã 2 kiếp sống nhưng cò lẽ hiện tại tôi vẫn chưa có kinh nghiệm nhiều, nhưng tôi muốn ngày càng gắn kết sâu đậm hơn với cô ấy và trở thành một cặp vợ chồng mãi mãi không xa rời."

- " Việc tôi ngừng yêu em...dù trong một khoảnh khắc cũng không hề có "

Anh thì thầm nói nhỏ

- " Anh nói gì cơ?"

- " Anh nói là em hãy chăm chỉ hơn đi sắp thi đại học tới nơi rồi "

- " Vânggg"- Cô uể oải trả lời

Về tới nhà, cô đã thấy đồ đạc của mình ở Hạnh gia đều được chuyển tới đây hết. Ba mẹ cô bán cô một cách trắng trợn như vậy, khiến cô không khỏi đau lòng. Trên bàn còn có một lá thư của ba mẹ cô để lại, cô quyết định mở nó ra xem

- " Gửi con gái yêu dấu của ba mẹ. Ba mẹ biết con đã thực sự tìm được hạnh phúc cho đời mình. Ba mẹ sẽ mãi ủng hộ những việc con làm dù cho nó có sai trái đi chăng nữa. Ba mẹ tin vào sự lựa chọn của con, chúc con có thể đậu được trường đại học mình mong muốn và sống một cuộc sống mà con ước mong. Ba mẹ đi du lịch sẽ gửi quà cho con sau. Mãi yêu con"

- " Họ đi du lịch vào thời điểm này sao? Thật hết nói nổi"

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng ôn bài.

- ---

3 tiếng sau

- " Nghỉ tay được rồi đó. Con người làm việc cũng có giới hạn"- Hàn Mạc vỗ nhẹ vào vai Hạnh Nhi.

- " Anh không nhắc em cũng quên mất. Đã 11h rồi ư?"

- " Anh đã pha nước ấm rồi, em mau vào ngâm mình đi"

- " Anh là tuyệt nhất"

Nói xong cô hôn vào má anh một cái rồi chạy vội vào phòng tắm. Bỏ lại anh nơi đây với sự ngượng ngùng không thể kìm chế được.

Khi cô dão tẩy rửa hết những mệt mỏi ngày hôm nay ra khỏi cơ thể, cô thay một bộ đồ ngủ rồi ra ngoài. Lúc này trên giường đang có một vị đại soái ca đang nằm chờ cô. Anh một tay chóng cằm một tay giơ chăn lên ý bảo cô nhanh vào nằm. Vảnh tượng trước mắt này quả thật khiến cô không cưỡng lại nỗi liền bổ nhào vào lòng anh. Quả thật không gì qua ải mỹ nam.

- " Thi xong em có muốn đi đâu chơi không?."- Hàn Mạc vừa sờ vào tóc cô vừa

hỏi

- " Anh có thời gian sao?"

- " Nếu em muốn anh sẽ dành tất cả thời gian cho em"

- " Vậy thì em muốn đi xa thật xa. Em muốn đi Nhật Bản"- Cô hớn hở nói.

- " Được. Nếu như em cố gắng hết mình trong kì thi này."

- " Mà lỡ như em rớt thì sao?"

- " Anh nuôi em cả đời."

Lời tuyên ngôn của anh khiến cô vô cùng phấn khích. Cho dù cô không thể tiến tới đại học nhưng sẽ luôn có cánh cửa khác mở ra chào đón cô.

- " Lời nói của anh sẽ là bằng chứng trước tòa đó."

- " Ừm"

- " Nếu như thất hứa em sẽ kiện anh"

- " Ừm, kiện anh tới nỗi tán gia bại sản luôn"

Nói qua nói lại. Cô cũng đã thấm mệt, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

- ------

Tại biệt thự của Chí Tôn

"ĐÍNH ĐONG"

- "Ai lại tới đây vào giờ này thế?"- Chí Tôn tức giận quát, vừa mắng vừa ra mở cửa

- " Là tôi "- Tuyết Sang dõng dạc trả lời

- "Ấy, cô tới đây làm gì?"- Chí Tôn giật mình khi nhìn thấy cô

- " Tôi tới lấy lại chiếc khăn tay, trả đây "

- " Mai tôi sẽ trả cho cô, cô đi về đi"

- " Tôi muốn ngay bây giờ"- Tuyết Sang nhấn mạnh từng câu chữ

Tuyết Sang cảm thấy kì lạ khi hắn ta cứ liên tục xua đuổi cô. Cô nhanh chóng đẩy cửa vào trong

Lúc này ngồi trên ghế sôfa là một cô gái xinh đẹp trên người chỉ quấn mỗi áo tắm trong vô cùng quyến rũ. Cô ấy đang nhã nhặn đọc báo uống cà phê. Trên bàn là chiếc khăn tay của cô đã để quên hôm qua.

Tuyết Sang không biết tại sao bản thân lại tức giận khi thấy anh ở riêng cùng người con gái khác. Cô giận dữ nhanh chóng chạy vội lấy khăn tay sau đó rời khỏi biệt thự.

Tại sao cô lại tức giận thế này, thật vô lý, cô không hiểu bản thân bị làm sao, thật đáng xấu hổ mà, anh ta với cô có là gì đâu mà trông cô như đang đi bắt ghen vậy

- " Nhục chết đi được"- cô tự vả vào mặt mình mấy cái

Chí Tôn cũng không hiểu tại sao Tuyết Sang có thái độ như vậy

- " Bạn gái?"- Cô gái khi nãy ngồi trên sôfa bất ngờ lên tiếng

- " Không. Nhưng sắp tới còn chưa biết."

- " Cô ấy khá ngốc"

- " Ngốc hay không tới lượt chị quyết định sao?"

- " Được, không nói nữa"
Bình Luận (0)
Comment