Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 24

8 giờ tối tại khách sạn The Ned, trong phòng hội nghị lớn được đặt hơn 100 chiếc bàn tròn, được trang trí lộng lẫy sang trọng. Những chiếc ghế được bọc vải trắng, đỏ trong rất sang trọng.

Những vị khách mời đang lần lượt bước vào, tất cả mọi người đều ăn mặc sang trọng. Họ cố gắng để trông có thể đẹp nhất trong đêm nay.

Các cô tiểu thư đều đeo tranh sức đắt tiền trên người để nhằm chủ ý nói với mọi người rằng, họ được yêu thương bởi những người đàn ông, và họ có thể làm bất cứ gì mình thích.

Những vị khách mời đứng thành từng nhóm lần lượt nâng ly rượu với mấy người có thế lực trên thương trường đang đứng thành một nhóm nhỏ ở phía trung tâm phòng hội nghị.

Chí Tôn cùng ông bà Chí đang tiếp đãi những vị khách.

Lúc này Hạnh Nhi cùng Hàn Mạc tiến vào.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạnh Nhi phủ một lớp nhẹ tranh điểm. Cô bới mái tóc dài của mình lên, để lộ cái cổ trắng noãn ra ngoài. Đôi giày cao gót cùng bộ váy tôn lên vẻ đẹp thanh cao và tao nhã của cô.

Bước bên cạnh cô là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, dáng người cao lớn vạm vỡ. Trên người anh mặc bộ âu phục màu xám thương hiệu Armani.

Cả hai người nhìn thật thu hút và gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng tất cả mọi người.

Chân Hạnh Nhi hơi run bởi vì lần đầu tiên cô xuất hiện trước công chúng với danh hiệu là vợ sắp cưới của Hàn Mạc.

Hàn mạc ôn nhu nhìn cô.

- " Đừng lo, không sao đâu."

Nghe lời an ủi của Hàn Mạc tâm trạng cô cũng vơi đi vài phần lo lắng.

Xung quanh họ là hàng trăm chiếc máy ảnh, cứ chụp hình họ không ngừng nghỉ, nên cô không muốn mình tỏ ra bất kì điểm xấu nào.

Nhưng rồi cái gì đến nó sẽ đến, ánh mắt của Hạnh Nhi vô tình va vào ánh mắt của Sở Trúc đang chăm chăm liếc về phía cô. Cô quan sát Sở Trúc từ trên xuống dưới, cô ta mặc một cái đầm màu tím, mái tóc dài ngang vai được cô ta thả tự do, cô ta vẫn giữ thần thái sang chảnh khi nói chuyện với những vị khách khác nhưng Hạnh Nhi biết Sở Trúc không lúc nào ngừng liếc về phía này.

"Liếc thì làm gì được tôi, tưởng tôi sợ cô chắc" Hạnh Nhi tự nghĩ trong lòng.

Trong lúc Hạnh Nhi đang thất thần, Sở Trúc cầm hai ly rượu trong tay bước đến. Ả ta bước một bước lại dẹo một bước, cố gắng ưỡng cái ngực và cái mông ra ngoài. Ba mẹ của cô ta cũng ở phía xa và không nhìn thấy hành động lố lăng của đứa con gái họ đã chăm sóc ngần ấy năm trời như thế nào. "Đúng là không thể né tránh hồ ly tinh được"

- " Mạc, anh cũng ở đây sao?"

Ả đưa ly rượu trong tay cho Hàn Mạc, cố gắng tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Hàn Mạc ở đây.

- " Đừng gọi tên tôi. Nghe nhức tai lắm"- Hàn Mạc khinh bỉ

- " Nhưng trước giờ em vẫn gọi anh như vậy mà"

- " Vợ tôi sẽ ghen đó, có đúng không?"

Hàn Mạc ôn nhu nhìn sang Hạnh Nhi, anh còn nháy mắt với cô, trong lòng cô hiểu ra ý đồ của anh.

- " Đúng vậy, gọi tên chồng người khác khi mà cả hai không thân thiết. Sở tiểu thư có vẻ phóng túng quá thì phải."

Sở Trúc ngượng ngùng nhìn xung quanh thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô.

- " Tôi với anh Hàn đã quen biết nhau từ lúc nhỏ. Tại sao có thể nói là không thân?"- Sở Trúc không chút ngại ngùng nói

- " Ở đây ai cũng biết tôi, cô cũng biết tôi, nhưng xin lỗi tôi không biết cô. Vì thế tôi với cô không thân"- Hàn Mạc cố tình nâng giọng để mọi người có thể nghe một cách rõ ràng.

Tất cả mọi người đều xôn xao cả lên.

Khách A:"Sở tiểu thư mặt dày đến vậy sao? Người ta đã nói không quen biết.."

Khách B:" Đúng vậy a, gặp tôi thì đào lỗ trốn mất rồi"

....

Ả ta khống biết giấu mình đi đâu, may mắn thay lúc này có ông bà Sở bước tới.

- " Ah, Hàn Mạc. Lâu quá không gặp con"

- "...."

- " Con đang nói chuyện với Trúc Nhi đấy à?"- Bà Sở nhanh tay đẩy đẩy con gái mình vào lòng Hàn Mạc. Được đà ả như muốn bay vào ôm lấy anh.

- " Cô ta đang tự nói chuyện một mình đấy thôi"- Hàn Mạc kinh tởm đẩy cô ta ra nhanh chóng kéo Hạnh Nhi về phía mình.

- " Tôi phải đưa vợ của tôi đi nghỉ, nơi này nặng mùi quá."

Hạnh Nhi lặng lẽ đi sau Hàn Mạc, bỏ lại ba con người với vẻ mặt tức giận như muốn thét lên.

Cô ôm chặt tay Hàn Mạc, cả hai người cùng bước tới bàn riêng được chuẩn bị cho hai người ở gần phía sân nhất.

Lúc này đèn trong sảnh đột nhiên tắt, chỉ còn ánh sáng ở trên sân khấu. Chí Tôn nhanh chóng bước lên chủ trì buổi tiệc.

Anh đứng trên sân khấu nói

" Cảm ơn quý khách đã vì những đứa trẻ em nghèo mà đến tham dự buổi tiệc hôm nay."

Anh nói xong khom người xuống chào tất cả mọi người.

- " Để mọi người không đợi lâu chúng ta sẽ bắt đầu phần khiêu vũ. Hôm nay vị nào ra giá cao nhất sẽ được mở màn khiêu vũ cùng một vị khách bất kì trong buổi vũ hội này. Và dĩ nhiên vị khách đó không được quyền từ chối."

Lúc này mấy cô gái đều nhanh chóng làm nũng người đàn ông của mình

" 80000 GBP"

*bảng anh đó

" 90000 GBP"

"150000 GBP"

- "Còn ai ra giá cao hơn không "

Hàn Mạc giơ tay lên ra giá

- " 500.000GBP"

Đám đông xôn xao, không ngờ anh chi tiền mạnh tay như thế.

Hạnh Nhi há hốc mồm nhìn anh. Cô không tin nỗi anh có thể vun tiền thoải mái như vậy. Hạnh Nhi xoa xoa thái dương.

* 1 bảng anh là 30600 VND cho ai không biết*

Lúc này ở phía sau có người đưa tay ra giá còn cao hơn cả anh.

- " 1.000.000 GBP"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc hướng về người con gái chi mạnh tay như thế

Đó chính là Sở Trúc. Gia đình cô ta giàu như thế sao?

Hàn Mạc định đưa tay ra giá cao hơn nhưng bị Hạnh Nhi ngăn lại, Hạnh Nhi khẽ lắc đầu rồi nắm chặt tay anh.

Anh cũng ngoan ngoãn không tiếp tục đôn giá nữa.

- " Vậy thì giá của buổi khiêu vũ mở màn sẽ là 1.000.000 bảng anh"

*Mấy chục tỷ luôn đó mấy má.

Tiếng bàn luận từ mấy vị khách mời làm cả khán phòng xôn xao

Mọi người không biết cô sẽ mời người đàn ông may mắn nào.

- " Sở tiểu thư của tập đoàn Sở thị quyên góp 1.000.000 bảng anh cho hội từ thiện. Xin mời cô phát biểu đôi lời ạ"

Lúc này ả bước nhẹ nhàng lên sân khấu. Tay còn vuốt vuốt tóc mấy cái, thể hiện sự quyến rũ của bản thân.

" Thân là con gái của gia đình danh giá mà lúc nào cũng theo cái style "lả lơi""- Hạnh Nhi nói nhỏ

- " Em đang nói xấu người khác đấy à?"- Hàn Mạc khom sát người xuống nói với Hạnh Nhi

- " Không... không có"- Hạnh Nhi lắc đầu kịch liệt.

Cô sợ anh sẽ nghĩ không tốt về mình

- " Anh cũng không thích cô ta chút nào. Có nói xấu thì nhớ rủ anh với"

Cả hai người cười nói vui vẻ bỏ quên Sở Trúc đang trong cơn ghen thịnh nộ trên khán đài.

- " Vậy thì tôi xin được mời Hàn Tổng lên nhảy với tôi một điệu"- Ả ta bước tới gần đưa tay ra mời Hàn Mạc.

Tất cả các máy ảnh đều bật đèn flash chụp lại khoảnh khắc này. Một người phụ nữ không ngần ngại mời người đã có vị hôn thê lên nhảy cùng.

Hàn Mạc khinh ả ta ra mặt. Anh lấy trong túi một chiếc khăn tay đưa cho Sở Trúc

- " Cô lau mồ hôi nhanh đi, trôi lớp trang điểm kìa."

Hạnh Nhi không thể không bật cười vì sự không kiên nể của anh.

Sở Trúc thì ngượng chín cả mặt, Hàn Mạc vốn dĩ muốn làm cô xấu hổ trước đám đông.

- " Hàn Tổng cứ đùa."

Ả ta vẫn nhất quyết muốn mời anh nhảy.

- " Tôi không thể chạm vào người nào khác ngoài vợ tôi, xin lỗi nhé"

Một nụ cười nhẹ nhàng của anh dành cho cô làm cả hội trường như muốn ngất ngây trong sự ngọt ngào.

- " Tôi sẽ quyên góp 2.000.000 bảng. Cô có thể mời người khác nhảy cùng."

Anh nhanh tay dắt cô đi về phía thang máy. Anh liếc sang Chí Tôn một cái. Ý muốn nói anh ta nên làm cho đúng

- " Được rồi không để mọi người mất vui thì xin mời Sở tiểu thư chọn người khác ạ"

Cô ta nhanh chóng bước xuống khỏi khán đài, cố không muốn nghe mấy lời đàm tếu, bây giờ mặt mũi đâu mà ra đường nhìn đời.

- " Chúng ta đang đi đâu đây"

- " Anh đã đặt phòng, để ăn mừng em đỗ thủ khoa"

Cô vui vẻ, nhớ lại những thứ đã xảy ra ở buổi tiệc càng làm cô vui hơn

- " Em cười gì đấy?"

- " Em chỉ cảm thấy thật tốt khi có anh"

Đúng vậy anh đã giúp cô làm rất nhiều chuyện, bây giờ đến cả quan hệ bạn bè của cha mình mà cũng phá hủy. Cô vui vì anh không ngần ngại từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô.

Hàn Mạc im lặng, dắt tay cô vào thang máy vừa mở cửa.

Không biết từ lúc nào thân thể cường tráng của anh đã ép Hạnh Nhi sát vào tường. Anh áp sát môi mình vào môi cô, mùi hương ngọt ngào làm đầu óc của Hạnh Nhi lẫn Hàn Mạc điên đảo. Anh nhẹ nhàng đưa đâu lưỡi của mình vào trong khoan miệng Hạnh Nhi.

Tay anh luồn vào phía gáy của cô, cảm giác mịn màng khiến cho anh xao xuyến.

Hạnh Nhi đắm chìm trong nụ hôn của anh. Dáp trả anh một cách nhiệt tình.

Lúc này cô mới bất giác tỉnh lại. Đẩy Hàn Mạc ra. Cô dòm vào góc của thang máy. Camera đang bắt cận những hành động thân mật của cô từ nãy tới giờ.

- " Có camera kìa, đồ ngốc"

Cô chùi chùi miệng mình xấu hổ quay mặt vào trong góc tường

- " Anh xin lỗi, ai bảo em nói chuyện dễ thương như vậy làm gì"

Nói xong Hàn Mạc hôn lên tay cô, dắt cô lên tầng cao nhất của khách sạn.
Bình Luận (0)
Comment