Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 7

Hàn Mạc không đợi cho Hạnh Nhi nghĩ thêm liền kéo cô lên xe của mình. Anh nhanh chóng đẩy cô vào ghế phụ, sau đó anh nhảy qua ghế lái xe, đạp ga hướng thẳng về trường của cô. Trên đường đi, không gian im lặng bao trùm lấy cả xe, không khí ngột ngạt. Cô ngại không dám nhìn mặt Hàn Mạc nên chỉ quay đầu ra cửa sổ. Lâu lâu cô vẫn liếc về anh, quả thực cô đã bị vẻ đẹp của anh mê hoặc " đúng là ma mị hết sức. Sao tên này lại có thể đẹp hơn phụ nữ như thế chứ, không công bằng.". Nhưng toàn bộ hành động đó đã lọt vào mắt của anh. Anh cảm thấy vui sướng trong lòng khi bây giờ được gần cô đến vậy, cảm giác hạnh phúc ngập tràn nơi anh. Anh muốn cảm giác này đọng lại lâu một chút nên anh cố tình lái chậm đi. Kết quả cô đến muộn, bị phạt đứng ngoài hành lang 30p. Cô bực bội, nguyền rủa tên khốn kiếp đó. Cô là dạng học sinh chăm ngoan chưa bao giờ bị nhục nhã thế này.

- Tổng giám đốc- tên nhân viên hốt hoảng gọi tổng giám đốc

- Có chuyện gì vậy?- Hàn Mạc đáp

- có một cô gái cứ nằng nặc đòi gặp tổng giám đốc cho bằng được - tên nhân viên

- Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ. Tôi không thích đám con gái đó, phiền cậu chuyển lời tới cô ta rồi kêu cô ta xéo khỏi đây.- Hàn Mạc nét mặc cương nghị trả lời

- Nhưng....- Tên nhân viên ấp úng

- Còn chuyện gì?

- Cô ta là con gái của thị trưởng. Thị trưởng có một dự án cùng chúng ta sắp tới.

- Nói với ông ta đừng lấy chức thị trưởng ra mà hù dọa tôi. Tôi - Hàn Mạc không ngán ai bao giờ. Tôi có thể đá đổ cái ghế thị trưởng ông ta đang ngồi. Nếu muốn ông ta cứ hủy hợp đồng. Nhưng nhắc nhở ông ta, mọi hậu quả ông ta sẽ gánh hết

Thật sự thì Hàn Mạc không ngán một ai vì thế lực giờ đây của gia tộc anh và anh rất mạnh. Hơn nữa anh còn có người bạn thân là thủ lĩnh bang Hắc Hổ- một bang phái chuyên buôn bán vũ khí cho quân đội, và bây giờ đã mở rộng lãnh thổ ra cả châu Á đó chính là Chí Tôn, hai người rất thân nhau ở kiếp này. Anh được Chí Tôn cứu sống khi đang bị truy đuổi bởi đàn em của Hàn Lâm vào năm anh 15 tuổi. Kể từ đó anh và Chí Tôn là bạn thân. Chí Tôn cũng đã bảo rằng

- Cậu sẽ cùng mình nắm quyền bang Hắc Hổ. Bởi vì phạm vi rộng lớn nên mình cần thêm người tiếp quản.

- Mình muốn suy nghĩ thêm - anh hơi băng khoăn vì nghĩ tới những quy tắc ngầm

Bây giờ thì anh đã thực sự đồng ý tiếp một nửa bang Hắc Hổ từ tay Chí Tôn. Một phần anh muốn bảo vệ cô, một phần muốn xử lí Hàn Lâm càng sớm càng tốt. Anh nhanh tay nhấc điện thoại lên

- Chí Tôn. Lời mời làm thủ lĩnh bang Hắc Hổ vẫn còn hiệu lực chứ??

- Dĩ nhiên. Cậu đồng ý thật sao??- Chí Tôn vui mừng hỏi

- Ừ. Tối nay mình sẽ đến căn cứ.

- Được

Anh cúp máy đi. Anh cảm thấy quyết định này rất sáng suốt. Tuy rằng sẽ có nhiều công việc hơn nhưng việc quan trọng là anh muốn bảo vệ cô bằng sức mạnh của bang Hắc Hổ. Anh là một cao thủ lẫn về võ thuật, bắn súng, anh có thể bảo vệ cô nhưng cũng có lúc sơ hở nên anh cần sức mạnh của bang Hắc Hổ.

" Hạnh Nhi, kiếp này anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ không để ai tổn thương em đâu."

Anh quay người hướng ra ngoài. Tiến thẳng về căn cứ bang Hắc Hổ năm sâu trong núi Di Linh... Sau một buổi tối dài đằng đẳng thử sức với toàn bộ người có mặt ở căn cứ để thừa nhận khả năng của mình, anh cảm thấy toàn thân mệt rã rời. Số lượng người trong căn cứ cũng hơn 300 người. Đây chỉ là tính trong thành phố A còn cả ngoài thành phố số lượng thật sự đếm không xuể. Anh chỉ muốn có thêm tí sức mạnh ngay bây giờ. Anh chạy đến gần con hẻm nhà cô. Nhấc điện thoại điện vào số của cô trên danh thiếp.

- A lô? - Âm thanh ngọt ngào dịu dàng của cô vang lên

- Em ra trước nhà một tí đi.

Cô không biết tại sao anh lại biết số mình và cô nghĩ anh thật vớ vẩn. Giờ này còn bắt cô xuống dưới. Nhưng chỉ 30s sau cô khoát một cái áo khoác lên chạy vội ra ngoài.

Cô bước ra cửa nhìn xung quanh thì thấy trong con hẻm nhỏ có ánh đèn ô tô nên cô quyết định đến đó xem thử. Quả nhiên là xe ô tô của anh. Anh đang cúi mặt xuống vô lăng trông như đang ngủ. Cô bước đến gần cửa sổ gõ lên kính vài cái. Anh chợt ngẩng đầu lên. Anh nhanh chóng mở cửa xe ra kéo cô ngồi gọn trên đùi mình.

Cô vô cùng bất ngờ trước hành động này của anh. Bây giờ mặt cô đã đỏ hết cả lên. Cô vội đã anh ra để đứng dậy, nhưng càng đẩy anh càng ôm chặt.

- Anh buông tôi ra

- Chỉ một chút thôi.- Anh khẽ nói với giọng khàn khàn

Cô cảm thấy hành động này vô cùng thân mật nhưng cô không hề bài xích nó. Cô vui vẻ đón nhận cái ôm của Hàn Mạc.

Khoảng 30 phút sau. Chân cô cũng đã tê cứng, cô quyết định đứng dậy. Ngay trước lúc cô đứng dậy anh nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ vào môi cô, chỉ là sự chạm nhẹ nhưng vô cùng ngọt ngào, sau đó anh đỡ cô đứng dậy khỏi xe. Còn mình thì đóng cửa lại và lái xe bỏ đi " nhanh như chớp" bỏ lại cô trong sự hoang mang tột độ. " Cái gì vừa diễn ra vậy. Vậy là mình mất nụ hôn đầu???" Cô ôm mặt cúi gục người xuống. Lần đầu tiên cô thân mật với người khác như vậy, cô không hề có cảm giác chán ghét mà thay vào đó là sự hạnh phúc. " Chẳng lẽ mình thích anh ta?"
Bình Luận (0)
Comment