Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 170

CHƯƠNG 170

Quá trình làm kiểm tra vừa dài vừa ngắn, trong lòng Đường Hoài An có hơi mong chờ lại có hơi thấp thỏm, bởi vì đứa trẻ này có nên giữ lại hay không, trái tim của cô thật ra cũng đang đấu tranh, cô không muốn để con phải chịu sự tủi nhục khi sinh ra trong cảnh không được cha đón nhận, nhưng nếu như không cần đứa trẻ này… trong lòng cô lại sẽ cảm giác tội lỗi, bất luận như thế nào, có ân oán gì cũng là giữa cô và Mạc Tư Quân, không hề liên quan gì đến sinh linh bé bỏng trong bụng.

Kết quả cuối cùng cũng có, trong lòng Đường Hoài An thở phào.

Nữ bác sĩ chỉ vào màn hình điện tử nói với Đường Hoài An: “Cô nhìn, phôi thai phát triển khá bình thường.”

Đường Hoài An giật nảy, ánh mắt chăm chú vừa nhìn vào màn hình vừa nghe nữ bác sĩ giảng thích cho mình.

Hình ảnh hiện thị là một điểm đen nhỏ cỡ như hạt ngô vậy, nhìn từ mắt thường thì trông nhỏ bé lại yếu ớt, giống như chỉ chớp mắt một cái thì có thể biến mất, nhưng trong hình ảnh đen trắng mờ mờ đó Đường Hoài An lại cảm nhận được chấm đen nhỏ đó ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí lại cực lớn nào đó, khiến cô trong nháy mắt thậm chí có hơi nói không nên lời.

“Bác sĩ, nó là bé trai hay bé gái?” Đường Hoài An có hơi sững sờ hỏi, mắt nhìn chằm chằm cái chấm đen nhỏ đó.

Nữ bác sĩ phì cười một tiếng: “Những người trẻ như các cô ấy, thật là không có kinh nghiệm, giờ mới là giai đoạn đầu, làm sao có thể kiểm tra được giới tính?”

Đây chính là linh sinh bé bỏng trong bụng cô sao? Nó sẽ từ từ khỏe mạnh lên lớn…

Khoảnh khắc nhìn thấy chấm đen nhỏ đó, trong lòng Đường Hoài An đã đưa ra một quyết định, cô phải giữ lại đứa trẻ mang đến sự bất ngờ cho cô, cô muốn cùng nó trưởng thành.

Mạc Tư Quân không yêu đứa trẻ cũng không sao, cô sẽ ở bên con, cùng con trưởng thành, bất luận xảy ra chuyện gì. Bởi vì Đường Hoài An tin, nhất định là ông trời nhìn thấy cô một mình lẻ loi trên thế gian này đã quá khổ, cho nên phái sinh linh bé bỏng này bước vào cuộc đời của cô, ở bên cô.

Chỉ cần sinh linh bé bỏng này khỏe mạnh, cô cái gì cũng không sợ.

Trong quán cà phê yên tĩnh, Hứa Cát Anh chầm chậm khuấy ly cà phê trước mắt mình, nói chuyện với người phụ nữ đối diện.

Người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi, cùng tuổi với Hứa Cát Anh, khí chất tỏa ra từ trên người cô ta khiến người khác không khỏi nghĩ đến bốn từ tiêu sái phóng khoáng, cho người khác một loại cảm giác dịu dàng lương thiện, mà khí thế của Hứa Cát Anh lại có hơi sắc bén, thậm chí có thể nói là khiến người khác thấy không dễ lại gần.

Hai người phụ nữ mang phong thái khác nhau như này, lúc này lại mặt đối mặt vui vẻ nói chuyện.

“Tớ nếu như nhớ không nhầm, cậu nói cậu khoảng thời gian trước đã nhận chức ở tập đoàn Mạc Thị phải không?” Người phụ nữ đối diện hỏi.

Hứa Cát Anh mỉm cười gật đầu: “Phải, sao vậy?”

“Vợ của tống giám đốc tập đoàn Mạc thị ấy… tên gì nhỉ? À, Đường Hoài An, cậu biết không?” Sắc mặt của Hứa Cát Anh hơi thay đổi, tay cầm chiếc thìa cũng khựng lại.

“Biết, chúng tớ làm việc cùng nhau.”

Người phụ nữ tiếp tục hỏi: “Vậy cậu và cô ấy chắc rất thân quen nhỉ? Tớ ngược lại muốn nhiều chuyện một chút, mối quan hệ vợ chồng của người họ có phải không tốt không?”

Giọng điệu của Hứa Cát Anh nhất thời trở nên hơi đanh lại: “Cậu hỏi những vấn đề này làm gì? Một bác sĩ khoa sản như cậu, cả ngày bận rộn như vậy không mệt sao? Còn có lòng nghĩ tới những chuyện này.”

Là bạn của Hứa Cát Anh, Tiêu Mạn tuy sớm đã quen cách nói chuyện của cô ta, nhưng trong lời nói lại mang ý hăm dọa, Tiêu Mạn vẫn là lần đầu tiên gặp phải, cho nên cô ta có hơi ngạc nhiên: “Công việc đó của tớ đơn điệu cỡ nào cậu đâu phải không biết, mỗi ngày đều là những việc như thế, không dễ gì tớ được một cơ hội có thể nhiều chuyện thì tớ làm sao bỏ qua được?”

Thấy vẻ vô cùng mong chờ trên mặt Tiêu Mạn, Hứa Cát Anh đã bắt được từ mấu chốt trong những lời vừa rồi của cô ta: “Cơ hội nhiều chuyện? Tại sao lại nói như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment