Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 20

Đôi đũa của Đường Hoài An chợt dừng lại, đối diện với câu hỏi đột ngột của Phó Tùng Lâm, cô sững sờ.

Không tốt ư? Trong hai năm kết hôn với Mạc Tư Quân, cô chưa bao giờ phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, vững vàng trên vị trí bà Mạc, theo anh đến nhiều dịp trọng đại.

Tốt ư? Nếu tốt, thì người đàn ông ăn cơm cùng với Hứa Cát Anh trong căn phòng bao mà mình vừa đi qua là ai?

Vừa rồi Đường Hoài An vừa ngồi xuống là đã bắt đầu tìm chuyện để nói, là vì muốn che giấu tâm trạng bất an của mình, vừa rồi trên đường đi vào phòng bao, Đường Hoài An nhìn thấy rất rõ ràng.

Mạc Tư Quân và Hứa Cát Anh cũng ở đây.

Đường Hoài An khống chế đôi tay đang run rẩy giấu trong tay áo, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc: “Rất tốt.



Phó Tùng Lâm nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, anh ta nhìn Đường Hoài An một cái, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Nếu anh ta thực sự tốt với cậu, thì làm sao có thể xảy ra những chuyện tối hôm đó chứ?”

Đường Hoài An vốn tưởng rằng bữa ăn hôm nay sẽ rất vui vẻ, nhưng điều cô không ngờ là lại gặp Mạc Tư Quân và Hứa Cát Anh ở đây, bất luận bọn họ vì sao lại cùng xuất hiện ở đây, thì tâm trạng đau nhói của cô vẫn rất lâu rất lâu không thể nào bình tĩnh được.

Phó Tùng Lâm nghiêng người về phía trước một chút, nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu cần giúp đỡ, có tôi đây.



Đường Hoài An ngẩng đầu nhìn anh ta, nghĩ Phó Tùng Lâm là luật sư, trái tim sắp kiệt quệ của cô dường như bị bàn tay của số mệnh lay chuyển.

Đường Hoài An nghiến răng, trong khoảng thời gian sau đó, cô cẩn thận kể lại chuyện Đường Gia Hân bị nạn hai năm trước, câu chuyện dừng lại khi cô bị vu hại là tên đầu sỏ.

Đường Hoài An kể xong cảm thấy miệng khô khốc, cầm lấy chiếc cốc bên cạnh lên uống một ngụm nước lớn.

Sau khi nghe xong, Phó Tùng Lâm cau mày.

“Không ngờ cậu lại gặp phải chuyện như vậy, nhưng cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu.



“Cảm ơn cậu.

” Trong đôi con ngươi mà Đường Hoài An nhìn Phó Tùng Lâm tràn ngập sự cảm kích.

Nhìn đôi bàn tay trắng nõn trên bàn, Phó Tùng Lâm rất muốn nhẹ nhàng nắm lấy, nhưng chiếc nhẫn cưới chói lọi trên ngón áp út của Đường Hoài An khiến trái tim anh ta đau đớn vô cùng.

Lúc trở về biệt thự nhà họ Mạc đã là mười giờ tối, hôm nay Mạc Tư Quân vậy mà lại trở về nhà, Đường Hoài An ngồi ở bên giường nghe âm thanh ào ào truyền ra từ phòng tắm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghĩ đến những gì cô nhìn thấy ở Hoài Viên lúc tối, vào giây phút cô đi ngang qua, rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Cát Anh, bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Sau khi tắm xong, Mạc Tư Quân bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc mới gội xong còn ướt đẫm nước, toàn cơ thể cường tráng chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng ở thân dưới, giọt nước từ từ chảy xuống men theo đường nét trên ngực của anh, vượt qua cái bụng nhỏ có cơ hoàn mỹ, cuối cùng biến mất bên dưới khăn tắm màu trắng.

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói không nặng không nhẹ của Mạc Tư Quân chợt vang lên, kéo suy nghĩ của Đường Hoài An quay về.

Đường Hoài An ngẩng đầu, nhìn Mạc Tư Quân bằng ánh mắt trong veo: Tại sao tối nay anh ở cùng Hứa Cát Anh?”

Bàn tay cầm cầm bật lửa của Mạc Tư Quân chợt dừng lại, lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện lên lửa giận khiến người ta kinh hãi: “Cô theo dõi tôi?”

“Không, tôi không có, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy.



Chiếc bật lửa bị Mạc Tư Quân ném mạnh lên bàn, khiến Đường Hoài An giật bắn mình

Mạc Tư Quân không định quan tâm cô, mà đi thẳng ra cửa.

Trái tim Đường Hoài An hoàn toàn rối loạn, cô cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc: “Sao? Mạc Tư Quân? Anh chột dạ ư?”

Người đàn ông quay đầu, cười nhẹ một tiếng, nhưng nhiệt độ nơi khóe miệng càng lúc càng lạnh: “Tôi nhớ lần trước tôi đã cảnh cáo với cô rồi, an phận một chút.



Đường Hoài An đứng dậy, từng bước đi đến gần Mạc Tư Quân, khóe miệng nở một nụ cười ảm đạm và thê lương: “Người phụ nữ đó là Hứa Cát Anh, cô ta là người phụ nữ đã hạ thuốc cho vợ anh và sau đó đưa cô ấy đến giường của một người đàn ông khác, tại sao anh lại ở cùng với cô ta? Anh nói tôi biết…”

Đường Hoài An suy sụp hoàn toàn: “Anh biết không? Nỗi sợ hãi khi bị hạ thuốc đêm đó khiến tôi bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy sợ hãi, sự đụng chạm mà mà bàn tay Đàm Tông Minh để lại trên da tôi khiến tôi như muốn nôn khi nhớ lại.

Tất cả những thứ này đều là Hứa Cát Anh làm, anh thân là chồng tôi, sao có thể chịu đựng được?”

“Bốp!”

Một đống ảnh bị đập lên bàn một cách nặng nề, Đường Hoài An cầm lên xem một cái, người trong ảnh là Đàm Tông Minh và cô, là ảnh do Hứa Cát Anh chụp tại khách sạn đêm hôm đó.

.
Bình Luận (0)
Comment