Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 214

CHƯƠNG 214

Trong lòng Đường Hoài An dâng lên sự nghi hoặc, mùi rượu này từ đâu đến?

Cô chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình, lúc đi đến cửa, phát hiện mùi rượu ngày càng nồng, lúc này, cô đã xác định mùi rượu này tỏa ra từ phòng của Mạc Tư Quân, trong lòng đột nhiên khẽ động, anh đang uống rượu?

Trong không khí mùi rượu nồng như vậy, có lẽ là uống không ít, Đường Hoài An đứng ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn đi vào phòng của mình.

Lúc đang định quay người đóng cửa lại, trước mặt Đường Hoài An xoẹt qua một bóng đen, tốc độ rất nhanh, Đường Hoài An không nhìn rõ suýt nữa đã hét lên.

Giây tiếp theo, vai bị bàn tay lớn nắm chặt lấy, cơ thể cũng bị một lực lớn đẩy về phía trước, Đường Hoài An liên tiếp lùi về sau mấy bước, cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, nghiêng người, lưng đập mạnh vào bức tường trắng ở bên cạnh.

Đường Hoài An đau đến mức hít một hơi khí lạnh, đợi cơn đau từ từ giảm đi, cô mới mở mắt ra, Mạc Tư Quân chắn trước mặt cô, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, nhưng trong đôi mắt đẹp lúc này đều là tia máu đỏ ngầu.

Mỗi lần anh hít thở đều mang theo mùi rượu nồng nặc, Đường Hoài An cau mày cúi đầu xuống, cúc áo sơ mi thứ nhất và thứ hai của Mạc Tư Quân đều được cởi ra, lộ ra xương quai xanh và ngực, hai vai của cô đều bị hai tay của Mạc Tư Quân ấn lên tường, anh cứ yên tĩnh nhìn cô như vậy, nhưng trong đôi mắt lại là sự tức giận giống như một con dã thú bị mắc kẹt không thể thoát khỏi lồng, cô thử vùng vẫy, cơ thể lại không thể cử động được.

Trong lòng Đường Hoài An dâng lên sự khó chịu, cô lạnh lùng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Mạc Tư Quân: “Anh muốn làm gì?”

Cả người cô đều bị mùi rượu trên người của Mạc Tư Quân bao quanh, thậm chí cảm thấy cả người mình sắp ngất đi.

Mạc Tư Quân cười khẩy một tiếng, nói: “Ông nội nói gì với cô?”

Đường Hoài An sững sờ, sao anh biết mình và ông nội đã trò chuyện với nhau?

“Tôi không biết anh đang nói gì, buông ra!”

Đường Hoài An đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Mạc Tư Quân, cố gắng dùng lực muốn thoát khỏi, cô không muốn có quá nhiều sự vướng mắc với anh trên vấn đề này.

Mạc Tư Quân giam cầm người ở trong lòng, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lùng: “Tôi ở trên tầng hai nhìn thấy cô và ông nội ở vườn hoa, lâu như vậy mới trở về, cô nói với tôi cô không biết tôi đang nói gì?”

Nếu như trước đây mỗi lần bị Mạc Tư Quân nắm lấy vai chỉ đơn thuần là vì anh muốn khống chế cô, lần này, lực của anh thật sự muốn khiến Đường Hoài An cảm thấy đau đớn.

Thậm chí Đường Hoài An còn có thể cảm nhận được mỗi từ Mạc Tư Quân nói, lực trên tay sẽ mạnh hơn một chút, cô cảm thấy mình không chỉ là vai, thậm chí cả nửa người trên dường như sắp không thể chống đỡ được.

Đường Hoài An đau đến mức nói không ra lời, hai chân cô run rẩy, bởi vì quá đau, dường như sự đau đớn của các tế bào thần kinh khắp trên người đều tập trung vào đôi vai bị Mạc Tư Quân nắm, cả người cô dần dần mất đi khí lực, hai chân không kiểm soát được dần quỳ xuống.

Nhưng Mạc Tư Quân lại không thể cô được như ý nguyện, anh thả lỏng tay phải, nắm lấy eo của Đường Hoài An, giữ để cô không trượt xuống, nhưng cùng lúc này, tay trái của anh cũng vô tình tăng thêm lực, trong đó tràn đầy sự cảnh cáo và uy hiếp.

Đường Hoài An cúi đầu, cắn răng, không muốn nói nhiều với Mạc Tư Quân đã say, anh vốn đã ghét cô, tối nay anh càng giống như một ác quỷ.

Giọng nói tức giận của Mạc Tư Quân vang lên ở trên đỉnh đầu: “Nói! Đường Hoài An, tôi bảo cô nói! Cô bị điếc rồi đúng không!”

Bình Luận (0)
Comment