Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 245

CHƯƠNG 245

Trong lòng của Đường Hoài An kích động, không có cách nào khác, đành phải hạ cửa sổ xe xuống.

Trong lòng của cô dâng lên một cơn lửa giận, cô gắt giọng: “Rốt cuộc là chú muốn làm cái gì?”

Đường Hạo Phong cười ha ha một tiếng, lộ ra một nụ cười hèn mọn, ông ta nói: “Hoài An, chú có việc muốn nói với cháu, cháu xem xem bây giờ cũng không thuận tiện cho lắm, nếu không thì cháu xuống xe vào quán cà phê ở bên kia đường rồi chúng ta tâm sự với nhau?”

Trong lòng của Đường Hoài An vô cùng không kiên nhẫn, cô hoàn toàn không nghĩ tới Đường Hạo Phong giống như là một cục kẹo cứ quấn chặt lấy cô không buông, nghĩ tới mình còn phải đến Hoài Viên thăm ông nội, Đường Hoài An càng thêm không muốn dây dưa quá lâu với ông ta ở đây.

Thế là giọng điệu của cô vô cùng cứng ngắc: “Rốt cuộc là có chuyện gì, chú nói nhanh đi, tôi bận rộn nhiều việc lắm, không có thời gian để lãng phí ở đây.”

Tập đoàn Mạc thị tọa lạc ở trung tâm tài chính thành phố, cho nên dòng xe cộ ở phía sau đã bị cô chặn lại một khoảng cách rất dài, âm thanh xe bóp còi vang lên liên tiếp. Đường Hạo Phong cười nhìn thoáng qua những chiếc xe ở phía sau, quay đầu lại, không nhanh không chậm nói với Đường Hoài An: “Cháu gái ngoan của chú, chú khuyên cháu nhanh chóng dừng xe ở chỗ khác đi, không nên chặn xe ở đây, chờ một lát nữa nếu như cảnh sát giao thông đến đây, dù sao thì người ngồi trong xe này là cháu chứ không phải là chú.”

Mặc dù Đường Hạo Phong cười cười nói nói, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo một tia uy hiếp, trong lòng của Đường Hoài An hơi kinh ngạc, không khỏi suy nghĩ tại sao trên thế giới này lại có một loại người không cần mặt mũi như thế. Hơn nữa, cô càng thấy kỳ quái hơn đó chính là người này còn là cậu ruột của mình.

Đường Hoài An suy nghĩ một phen ở trong lòng, rốt cuộc không có cách nào hết, cô chuyển hướng lái xe vào lối rẽ, mà Đường Hạo Phong cũng vào xe, chạy theo xe của Đường Hoài An.

Dòng xe tắc nghẽn trở nên thông suốt, toàn bộ thành phố lại khôi phục trật tự giao thông vốn có.

Đường Hoài An dừng xe ở ven đường, trực tiếp bước xuống từ trên xe, đi lại gần Đường Hạo Phong, cô đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc là chú có chuyện gì?”

Trên mặt của Đường Hạo Phong xuất hiện nụ cười, làm Đường Hoài An cảm thấy vô cùng phản cảm: “Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì to tát hết, chính là chuyện mà lần trước chú đã nói với cháu trong điện thoại đấy…”

Đường Hạo Phong còn chưa nói xong, Đường Hoài An đã quét một ánh mắt lạnh như dao tới, lạnh lùng nói: “Nếu như chú muốn vay tiền tôi, vậy thì không còn phải nói lời tiếp theo đâu, tôi không có tiền cho chú mượn đâu.”

Mặc dù giọng điệu của Đường Hoài An rất tỉnh táo, nhưng mà trong đó lại ẩn chứa sự kiên định và quyết tâm rất lớn, không phải là cô không có tiền, nhưng mà cô không muốn đưa cho Đường Hạo Phong. Cho dù ông ta là chú ruột của mình, nhưng mà điều này không thể che đậy việc bốn năm trước thừa dịp lúc tro cốt của ba mình vẫn còn chưa lạnh, ông ta đã muốn cướp đoạt tài sản.

Một con người như thế, hơn nữa là một người đàn ông vốn dĩ nên kiếm tiền theo con đường chính đạo, đến bây giờ Đường Hoài An căn bản không muốn phải dính dáng liên quan tới ông ta.

Đường Hạo Phong vẫn còn cười hả mà nói: “Làm sao cháu có thể không có tiền được chứ, cháu tham gia vào các cuộc thi thiết kế váy cưới to nhỏ, chỉ là tiền thưởng chắc cũng không nhỏ đâu nhỉ? Hơn nữa, lúc ba mẹ của cháu qua đời, chẳng lẽ không để lại tài sản cho cháu à, nếu như cháu nói như vậy thì chú tuyệt đối không tin đâu.”

Đường Hạo Phong không nhắc tới chuyện cũ thì còn tốt, nhưng mà bây giờ ông ta đột nhiên nhắc tới, tâm trạng của Đường Hoài An lập tức trở nên rất tồi tệ, giọng điệu cũng nặng nề hơn mấy phần: “Chú không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện này nữa, nếu như năm đó không phải chú đột nhiên lao ra muốn cướp đoạt tài sản của ba tôi, cãi nhau một trận ầm ỉ với tôi, làm sao thời gian hỏa táng ba với mẹ lại bị kéo dài như thế? Chú làm phiền bọn họ lâu như vậy, chẳng lẽ trong lòng của chú không cảm thấy áy náy chút nào hả, bây giờ lại còn dám nhắc tới chuyện này trước mặt của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment