Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 82



Bản thiết kế ở trong tay được sửa đi sửa lại rất nhiều lần, nhưng mà vẫn còn rất nhiều thứ bất mãn, tâm trạng của Đường Hoài An càng ngày càng bực bội.

Mấy ngày nay thái độ của Mạc Tư Quân đối với cô càng ngày càng kém, mặc dù là trong nhà hay là ở công ty thì đều không nói với cô dù là một câu.
Dần dần, những lời đồn đại trong công ty càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có cả những lời đồn hoang đường như là hai người đã ký đơn ly hôn, chỉ là chưa công bố ra bên ngoài mà thôi.
Dựa theo tính cách của Đường Hoài An, nếu là trước kia, khi cô nghe thấy những lời đồn thổi này thì cô sẽ đứng ra ngăn cản, nhưng mà cô lại không làm như vậy.

Mấy ngày nay không chỉ có sức khỏe càng ngày càng không thoải mái, mà tâm trạng cũng rất tồi tệ, cô căn bản không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm những chuyện này.
Đột nhiên điện thoại di động lại vang lên, một tin nhắn xuất hiện, là của Mạc Tư Quân gửi tới: “Đến phòng làm việc của tôi một chút.”

Mấy chữ đơn giản lại nhấc lên hàng nghìn cơn sóng ở trong lòng của Đường Hoài An, cô chỉ biết là mới trải qua cuộc cãi nhau vào ngày hôm đó, trong lúc mấu chốt như thế này Mạc Tư Quân lại tìm cô, chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành.
Đường Hoài An gõ cửa phòng làm việc của Mạc Tư Quân, cửa phòng làm việc của anh đều cách âm, một khi đóng cửa lại, Đường Hoài An cảm thấy toàn bộ thế giới này chỉ còn lại có cô và anh.
Mạc Tư Quân đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, dưới chân là cảnh tượng thành phố phồn hoa, trông giống như là một vị vua đang quan sát chúng sinh.

Mạc Tư Quân nghe thấy có người bước vào, anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn Đường Hoài An.
“Bộp!”
Đợi đến lúc Đường Hoài An đi đến gần, Mạc Tư Quân ném một tờ báo lên trên bàn làm việc phát ra tiếng vang thật lớn, Đường Hoài An bị dọa đến nỗi run lên một cái.
“Đây là cái gì?” Đường Hoài An vừa hỏi vừa cầm lên nhìn.
Trang bìa của tờ báo là dòng tiêu đề thật lớn rất bắt mắt, cơ mật thương nghiệp của tập đoàn Mạc thị bị tiết lộ, rốt cuộc kẻ đứng đầu là ai?
Trong lòng của Đường Hoài An bị siết chặt: “Có chuyện gì?”
Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn cô: “Cô không có gì muốn nói à?”
“Tôi không hiểu anh có ý gì.” Giọng điệu của Đường Hoài An cũng rất tỉnh táo.
“Cơ mật của công ty bị tiết lộ, buổi công bố sản phẩm trang phục và châu báu quý tiếp theo, mặc dù kẻ cầm đầu không trực tiếp giao những thứ này cho đối thủ cạnh tranh của Mạc thị, nhưng mà tất cả những phong cách liên quan đều đã bị giới truyền thông phơi bài.”
Đường Hoài An quá sợ hãi, trong lòng của cô không phải không rõ cơ mật thương nghiệp bị tiết lộ là chuyện nghiêm trọng như thế nào, chỉ là cơ mật của một công ty nhỏ trên thị trường bị tiết lộ cũng sẽ gây ra tổn thất rất lớn, chứ đừng nói chi là công ty lớn như là Mạc thị.

Lượng tin tức đột ngột có hơi lớn, đầu óc của Đường Hoài An trống rỗng.
Nhìn người đàn ông mang theo vẻ mặt lạnh lùng, vừa mới nói tới ba chữ kẻ cầm đầu, nhìn mình với ánh mắt sắc bén như thế là có chuyện gì xảy ra, Đường Hoài An cảm thấy có hơi buồn cười.
“Mạc Tư Quân, anh đang nghi ngờ tôi à?”

Đường Hoài An trực tiếp hỏi, cô cảm thấy rất kì lạ, trước kia khi mà mình bị Mạc Tư Quân hiểu lầm, cô tuyệt đối sẽ không bình tĩnh hỏi lại anh giống như là bây giờ mà chỉ sẽ cãi nhau, khàn cả giọng giải thích, thẳng cho đến khi cuối cùng đánh nhau chết sống cũng sẽ không có kết quả nào cho người ta vừa lòng.
Mạc Tư Quân nhìn cô, chậm rãi đi đến gần cô, ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt giống như là một ổ khóa sắt khóa chặt lấy trái tim của Đường Hoài An, anh đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Vào cái ngày tôi đi thăm Đường Gia Hân, tôi nhớ là lúc đó cô ở trong phòng làm việc của tôi có đúng không?”
Đường Hoài An suy nghĩ lại một chút, đúng là không sai, nhưng mà ngày hôm đó rõ ràng mình không có làm cái gì hết.
“Không sai, đúng là hôm đó tôi ở trong phòng làm việc của anh, nhưng mà sau khi anh nhận được điện thoại rồi rời khỏi, tôi cũng đi ra ngoài, không hề động chạm vào đồ vật của anh dù là một cọng lông.” Trong giọng nói của Đường Hoài An có một loại kiên định.
Sự kiên định để bảo vệ cho mình.
Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, anh nhìn thấy một tia cứng rắn từ trong đôi mắt sáng ngời của cô, là thứ mà từ trước tới nay mình chưa từng nhìn thấy trong đôi mắt của cô.
Anh trầm tư một giây, sau đó lại nói thêm: “Cô có chứng cứ gì để chứng minh lúc đó cô bước ra khỏi phòng làm việc của tôi sau khi tôi đi khỏi? Dù sao có người nói cho tôi biết cô ở bên trong rất lâu mà không bước ra khỏi phòng làm việc.”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, trong lòng của cô dâng lên một cơn lửa giận, cô ngẩng đầu lên quét nhìn phòng làm việc của Mạc Tư Quân, phát hiện không có chỗ nào được đặt camera, cô trào phúng cười một tiếng: “Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, vậy mà trong phòng làm việc lại không có một cái camera nào, vậy ý của anh chính là nếu như ngày hôm nay tôi không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận?”
Sắc mặt của Mạc Tư Quân vô cùng nghiêm túc, giọng nói của anh vang dội, nghe có vẻ như là một loại lực lượng khiến cho người khác không thể không phục: “Phòng làm việc của tôi không lắp đặt camera là bởi vì tôi không cảm thấy ở Mạc thị sẽ xuất hiện bất cứ một người nào ăn cây táo rào cây sung, cho nên tôi cảm thấy lắp đặt vật đó không có ý nghĩa gì, tôi không cần phải giám sát lời nói và hành động của nhân viên khi ở trong phòng làm việc của tôi, chỉ là..."
Đường Hoài An nâng mắt lên nhìn anh.
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Chỉ là không ngờ tới bây giờ lại không thể không đề phòng, xem ra vẫn là do tôi lơ là.”
Từng câu từng chữ của Mạc Tư Quân giống như một con dao sắc bén có tẩm độc hung hăng đâm vào trong lòng của Đường Hoài An.
Ăn cây táo rào cây sung.
Mạc Tư Quân vừa mới dùng sáu chữ này để hình dung cô, giờ phút này, rốt cuộc Đường Hoài An cũng đã tin tưởng bốn chữ "tay đứt ruột đau", cô cảm nhận được trái tim của mình bị kéo lấy vô cùng đau đớn, loại cảm giác đau đớn ấy giống như phát ra từ trái tim, thông qua máu cả người truyền đến đầu ngón tay, cơn đau râm ran như có một dòng điện tê dại, làm cho cô cảm thấy tuyệt vọng và nghẹt thở.
Đường Hoài An giấu hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm ở trong ống tay áo, cô bình tĩnh nhìn Mạc Tư Quân rồi nói: “Vậy tôi cũng rất muốn biết người mật báo với Mạc tổng còn nói tin tức gì khác nữa không?”
Mạc Tư Quân híp mắt lại nhìn Đường Hoài An, cô không hiểu ánh mắt của anh có ý gì.
“Gần đây cô với Triều Thế Minh có còn gặp nhau không?”

Triều Thế Minh, ba chữ này giống như là một mũi tên đột ngột bắn vào trong suy nghĩ của Đường Hoài An, làm cho cô trở tay không kịp, cô kinh ngạc hỏi: “Anh hỏi Triều tổng làm gì?”
Trong giọng điệu của Mạc Tư Quân mang theo một tia uy hiếp: “Cô chỉ cần trả lời tôi có hay là không có.”
“Không có.”
Đường Hoài An không nói dối, kể từ lần trước sau khi bị Mạc Tư Quân mang đi khỏi bữa tiệc, cô cũng chỉ là suy nghĩ gọi cho Triều Thế Minh một cuộc điện thoại để bày tỏ sự áy náy của mình, từ lần đó về sau, hai người bọn họ chưa từng liên lạc gì với nhau, huống hồ chi là gặp mặt?
Nhưng mà Đường Hoài An rõ ràng nhìn thấy hai chữ không tin từ trong mắt của Mạc Tư Quân, sắc mặt của Mạc Tư Quân dần dần trở nên nghiêm túc, Đường Hoài An cảm nhận được một khí tức nguy hiểm.
“Đường Hoài An, tôi hỏi cô lại một lần cuối cùng, gần đây cô và Triều Thế Minh có gặp nhau không?”
Cho dù biết Mạc Tư Quân đang tức giận, nhưng mà Đường Hoài An cũng không có ý định hỗn loạn, cô gằn từng câu từng chữ: “Vậy tôi cũng trả lời một lần cuối cùng, không có.”
Biểu cảm căng cứng của Mạc Tư Quân dần dần hòa hoãn, trong lúc Đường Hoài An cho là anh sẽ bỏ qua, anh lại đột nhiên lấy ra một vật từ trong túi áo vest.

Đường Hoài An nhìn sang, phát hiện đó là một cây bút ghi âm.
Không biết là vì cái gì, trong lòng của cô dâng lên một dự cảm không tốt.
Ngón tay của Mạc Tư Quân nhẹ nhàng nhấn một cái.
“Triều...!Triều tổng, chuyện tối nay, là tôi mạo phạm.”.


Bình Luận (0)
Comment