Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 98



Cô gắng sức bình ổn cảm xúc muốn bạo phát của mình: “Tôi dám chắc chắn, người bắt cóc tôi hôm nay chính là người đàn ông đó, anh ta lái xe, tôi không biết anh ta muốn đưa tôi đi đâu.

Tôi không có bất kỳ manh mối gì, mà người có liên lạc với người đàn ông đó tôi chỉ có thể nghĩ đến anh.


Mạc Tư Quân cảm thấy có chút buồn cười: “Cho nên cô là nghi ngờ người đó là do tôi sai khiến?”
“Tôi không phải có ý này, anh không cần để ý đến anh ta, tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết người đàn ông rốt cuộc có thân phận gì, anh ta tại sao lại bắt cóc tôi.


Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân biết cô không có nói dối, cũng đoán được tính nghiêm trọng của sự việc, lông mày của anh nhíu lại: “Tôi và người đàn ông đó không có bất kỳ liên lạc, còn anh ta tại sao bắt cóc cô, tôi cũng không có bất kỳ nhiệm vụ gì phải đi giúp cô suy nghĩ vấn đề này.

Thái độ lạnh nhạt của Mạc Tư Quân khiến Đường Hoài An chết tâm, lúc này, cô cảm thấy mình đáp ứng yêu cầu của Triều Thế Minh là đúng! Một người đàn ông như này, sự bỏ ra mà cô dành cho anh trước nay đều không nhận được một chút hồi đáp, cô tại sao còn muốn tiếp tục yêu anh chứ?

Đường Hoài An sau khi tuổi tác càng lúc càng lớn mới phát hiện, nhất là loại sinh vật như phụ nữ, những đạo lý mà mình tin thờ lúc trẻ đợi sau khi trưởng thành nghĩ lại thật ra phần lớn là những điều không đáng tin.

Những năm đó cô theo đuổi bám riết bên cạnh Mạc Tư Quân giống như con đỉa, lúc đó cô luôn cảm thấy yêu một người thì phải bỏ ra vì người đó, cho dù anh căn bản không yêu cô, chỉ cần anh tốt, cho dù mình không nhận được một chút hồi báo cũng được.

Về sau Đường Hoài An mới hiểu, tình cảm như này thật ra là thứ vô cùng bất thường, đôi nam nữ thành niên ở bên nhau, nếu như không có sự thông cảm và thấu hiểu lẫn nhau, vậy đoạn tình cảm này đã định sẵn là không bền lâu.

Mạc Tư Quân, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi quyết định ngừng yêu anh, Đường Hoài An thầm nghĩ ở trong lòng.

Trước đây nhiều lần cảnh cáo bản thân như vậy, Đường Hoài An đều biết thật ra chẳng qua là lời nói lúc tức giận của cô, nhưng nghĩ lại hai năm kết hôn này, Mạc Tư Quân phần lớn thời gian thật ra không hề để tâm cô, anh không tôn trọng suy nghĩ và tôn nghiêm của cô, không để ý sức khỏe của cô như nào, không để tâm an nguy của cô, một người đàn ông như này, kêu cô làm sao có thể tiếp tục yêu được nữa?
Lần này, Đường Hoài An hoàn toàn chết tâm rồi, cô biết cô có hỏi nữa cũng không hỏi được gì.

“Được, nếu đã như vậy thì tôi có một chuyện tôi nghĩ tôi có thể chắc chắn nói rõ với anh, chính người đàn ông đó chỉ tội tôi tiêm insulin vào thuốc của Đường Gia Hân đó, anh chắc cũng đoán được sẽ không phải là tôi làm rồi nhỉ, nếu không lần này người đàn ông này làm sao có thể bắt cóc tôi.


Giọng nói của cô có hơi mà không sức, giống như con cá mắc cạn sắp chết.

Mạc Tư Quân lại không có trả lời thẳng câu của Đường Hoài An, trong ánh mắt của anh mang theo ý thăm dò, anh hỏi: “Cô nói mình bị bắt cóc, vậy cô làm sao thoát ra?”
Đường Hoài An đang muốn xoay người thì khựng bước, là Triều Thế Minh đã cứu cô, nhưng tên của người đàn ông này, cô không cần nghĩ cũng biết Mạc Tư Quân sẽ không muốn nghe thấy, càng sẽ không muốn chấp nhận là anh ta đã cứu cô.

Nhưng, nghĩ tới thái độ vừa rồi của người đàn ông trước mắt dành cho cô, ánh mắt của Đường Hoài An tối đi vài phần.

Khóe miệng của cô nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, giống như đang có ý khoe khoang: “Ồ? Anh muốn biết sao? Là Triều tổng đã cứu tôi.


Nhiệt độ trong không khí bỗng chốc hạ xuống, sắc mặt của Mạc Tư Quân lạnh như hàn băng: “Cô nói lại lần nữa.



Đường Hoài An không sợ chết lặp lại lần nữa, trong giọng điệu không thấy có chút sợ hãi: “Tôi nói, là Triều tổng đã cứu tôi.


Cô căn bản không có nhìn rõ Mạc Tư Quân làm sao một bước đi tới trước mặt cô, chỉ biết cô vừa dứt lời thì cằm bị bóp chặt, giọng nói giống như ác ma của Mạc Tư Quân vang lên bai tai: “Tôi lẽ nào chưa từng nói với cô sao? Không được qua lại quá gần với người đàn ông khác, Triều Thế Minh là người tình của cô sao? Hả? Tại sao chỗ nào cũng muốn dính tới anh ta, nói cho tôi, cô hạ tiện như vậy sao?”
Đường Hoài An cảm thấy cằm của mình sắp bị anh bóp nát, rất đau đớn, cô nghĩ đến cảnh tối qua ở trong phòng tắm của khách sạn, anh suýt nữa bóp chết cô.

Không biết là sức lực lấy từ đâu, Đường Hoài An đẩy Mạc Tư Quân ra.

“Bốp!”
Trên mặt Mạc Tư Quân bị ăn một cái tát, Đường Hoài An không biết cái tát này cô đã dùng lực lớn cỡ nào, chỉ nhìn thấy trên gò má của Mạc Tư Quân có một vết xước, đang rỉ máu, là bị chiếc khóa kéo sắc ở trên chiếc túi cô cầm trên tay làm bị thương.

Mạc Tư Quân dùng tay chạm nhẹ vào vết thương, trên ngón tay dính máu tươi, anh ngẩng đầu tức giận nhìn Đường Hoài An, Đường Hoài An lại cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mạc Thị, bị người ta vả mặt, chắc vẫn là lần đầu tiên nhỉ?
Thật ra trong đáy lòng của Đường Hoài An vẫn có chút sợ hãi, tuy Mạc Tư Quân tuyệt đối không phải là loại đàn ông sẽ đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống cực kỳ phẫn nộ, cô cũng hoàn toàn không dám đảm bảo người đàn ông này sẽ không làm ra chuyện gì khác với cô.

Càng nghĩ trong lòng càng hoảng, Đường Hoài An dứt khoát xoay người nhanh chóng đi lên lầu, trốn vào trong phòng ngủ của mình, đóng cửa, khóa trái.

Trái tim đập loạn cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.

Đường Hoài An ngồi ở mép giường, suy nghĩ chuyện mình tiếp theo phải làm, hiện nay mối quan hệ của cô và Mạc Tư Quân càng lúc càng tệ, căn biệt thự này đối với cô mà nói giống như một lồng giam, trói chân của cô, cũng trói cả trái tim của cô.

Nhất là sau khi nhìn thấy những bức ảnh mà Triều Thế Minh cầm cho cô xem, cô càng ngày càng cảm thấy cái chết của ba mẹ cô ít nhiều không thoát khỏi liên quan đến nhà họ Mạc, cô tin chắc trong ngôi biệt thự này đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là cô không biết mà thôi.


Nhưng nghĩ phá đầu, cô cũng nghĩ không ra nhà họ Mạc và ba mẹ của cô rốt cuộc có ân oán gì.

Ba Đường Hạo Thiên là một luật sư rất giỏi, từng thành công thắng hàng trăm hàng nghìn vụ kiện thương mại, mẹ Cố Hoài Yên là một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng, ở trong ngành có danh tiếng rất lớn, hơn nữa hai người bọn họ đều có tính cách không tranh không giành, cơ bản không thể xảy ra xung đột gì đó với người khác, nhất là loại gia tộc thương nghiệp cực kỳ phức tạp như nhà họ Mạc.

Đường Hoài An càng nghĩ càng đau đầu.

Hôm sau đi làm, Đường Hoài An vừa bước vào văn phòng thì chạm mặt với Mạc Tư Quân, cô không hề tránh né, bèn giả bộ điềm tĩnh trực tiếp đi qua bên cạnh anh.

Sau đó cả ngày, Đường Hoài An mãi đến cho tan làm cũng không có bước ra khỏi phòng làm việc của mình, trong lòng cô rất rõ, cô dù sao đã tát Mạc Tư Quân một cái, vết thương đó nhìn trông khá nghiêm trọng, bởi vì ban sáng cô nhìn thấy trên mặt của Mạc Tư Quân đã dán một miếng băng gạc màu xanh bé bé, vừa hay che đi vết thương đó.

Bên cạnh lại có người nhiều chuyện xì xào bàn tán: “Ặc, các cô nhìn thấy rồi chứ? Mặt của Mạc tổng hình như bị thương rồi.


“Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, thật là không có thiên lý mà, dán một miếng băng gạc, gương mặt đó vậy mà vẫn đẹp trai như vậy! ”
Đường Hoài An đang ở trong phòng trà pha cà phê nghe đến đây, không khống chế được mà lườm.

“Được rồi, cô nhìn cái bộ dạng hoa si này của cô đi! ”
Cuộc hợp vốn dĩ tiến hành vào ngày hôm nay cũng hủy bỏ, dù sao Mạc Tư Quân không thể mang một vết thương mà kẻ mù cũng có thể nhìn thấy đi họp với người trong công ty, thứ như uy phong vẫn phải có.

.


Bình Luận (0)
Comment