Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 185

Lục Yến Tùng từ chối nhận điện thoại của cô...

Tim Vãn Tình như rơi dần xuống đáy cốc. Một tay nắm chặt điện thoại lạnh lẽo trong tay, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Cô cảm thấy đêm đen càng lúc càng lạnh...Ngay cả ánh trăng kia cũng lạnh tận tâm can.

****

Thời gian trôi qua thật nhanh. Hôm nay đã là ngày cưới của Thiên Tình và Thi Nam Sênh rồi.

Bà Lục, Cảnh Kiến Quốc đều đã đến nhà họ Thi, hai bên gia đình chờ đến giờ để đi đến giáo đường.

Vãn Tình đang giúp Thiên Tình sửa sang lại váy cưới, bà Lục bưng bánh trôi nước đi vào.

"Mẹ." Thiên Tình, Vãn Tình đồng thời ngẩng đầu lên.

Nhìn con gái trong bộ váy cưới, hốc mắt bà Lục đỏ ửng lên. Bao nhiêu năm qua, bà chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày như hôm nay, được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình xuất giá...

"Nào, Thiên Tình, ăn cái này đi con." Bà Lục khẽ mỉm cười, múc một viên bánh trôi đưa đến tận miệng Thiên Tình, "Bánh trôi này tượng trưng cho sự tròn đầy viên mãn. Sau này, con và A Sênh ở bên nhau sẽ ngày càng hạnh phúc, hai vợ chồng mãi thương yêu nhau."

"Da, nhất định sẽ như thế mẹ." Thiên Tình ngoan ngoãn ăn viên bánh trôi. Viên bánh trôi ngon ngọt, thấm vào tận đáy lòng cô.

Bà Lục đặt chén bánh trôi xuống, xúc động ôm lấy hai đứa con gái thương yêu của mình, "Nhiều năm qua thật cực khổ cho hai chị em con... Hôm nay có thể nhìn các con hạnh phúc, mẹ cảm thấy không chân thật cứ như nằm mơ vậy..."

"Mẹ, hôm nay là ngày vui, mẹ đừng khóc." Hốc mắt Vãn Tình cũng đỏ, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, cười nói, "Mẹ khóc, Thiên Tình cũng muốn khóc theo rồi kìa."

"Mẹ thật sự rất vui." Bà Lục cầm tay Vãn Tình, "Bây giờ em gái con đã yên ổn tấm thâm, giờ đã đến lượt con rồi đó."

Vãn Tình mím môi không nói. Khóe môi có cảm giác đắng chát, "Con chưa vội, chờ thêm thời gian nữa cũng không sao mà."

****

"Thiên Tình, A Sênh gọi con. Nó không chịu tự mình đeo nơ, đòi con sang đeo cho nó." Bà Thi đẩy cửa đi vào nói với Thiên Tình.

Thiên Tình cười, "Da, để con qua xem một chút."

Bà Thi lắc lắc đầu, "Giờ chỉ mới kết hôn mà con đã nuông chiều nó thế rồi à. Chỉ đeo cái nơ thôi mà, chẵng lẽ nó thật sự không biết đeo sao?"

Thiên Tình cười vui vẻ, nhấc cao tà váy lên nói, "Không sao ạ. Con đi xem anh ấy thế nào. Chị, ở đây giao lại cho chị nhé."

"Ừ. Em đi chậm thôi!" Vãn Tình gật đầu, tiễn Thiên Tình ra ngoài.

***

Trong phòng chú rể lúc này nhốn nháo cả lên. Lễ phục nằm ngổn ngang, trợ lý bên cạnh thu dọn dường như cũng đau đầu không chịu nổi.

Thiên Tình ló đầu tìm kiếm thì thấy Thi Nam Sênh đang mặc lễ phục ngồi trên ghế sofa lim dim nhắm mắt ngủ.

Hôm nay anh rất đẹp trai. Áo sơ mi trắng đơn giản phối với áo vest màu đen. Áo sơ mi xốc xếch mở bung ra để lộ cơ ngực rắn chắc. Anh còm cầm chiếc nơ trong tay chưa đeo lên cổ. Có lẽ do mấy hôm lo chuẩn bị lễ cưới nên anh mới mệt mỏi như thế. Dáng vẻ anh tựa người trên ghế sofa nhắm hai mắt ngủ trông rất ngon.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, trong lòng Thiên Tình thoáng qua chút thương xót và không nỡ. Rón rén nhẹ bước đi vào.

Trợ lý trong phòng thấy cô cũng biết điều nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Yêu thương nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, không kiềm được lòng Thiên Tình cúi xuống hôn lên trán anh.

Thi Nam Sênh từ từ mở mắt nhìn cô cười. Tay đan chặt tay cô. Ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô, một giây cũng không rời đi.

"Mệt lắm phải không anh?"

Thi Nam Sênh lắc đầu. Anh chỉ muốn lập tức rinh ngay cô về nhà, sao có thể mệt được chứ?

"Hôm nay em rất đẹp..."

Thiên Tình cười, "Anh cũng đẹp trai lắm. Không phải muốn em sang đeo nơ cho anh sao? Nào, để em đeo." Thiên Tình cầm lấy chiếc nơ từ trong tay anh.

Thi Nam Sênh đứng dậy, ôm lấy hông cô, nhìn thật sâu cô dâu nhỏ sắp thành vợ của mình, hưởng thụ cảm giác cô đeo nơ cho mình.

"Tối qua có nhớ anh không?" Anh khẽ hỏi.

Thực ra...Vừa rồi anh cố tình cáu kỉnh muốn cô sang đeo nơ cho mình là vì đêm qua không được gặp cô, anh thật sự rất nhớ. Không biết cái quy định quái quỷ xưa nay cái gì mà đêm trước hôm cưới, chú rể và cô dâu không được gặp nhau. Cho dù ngủ cũng một nhà cũng không được gặp.

"Tối hôm qua hả?" Thiên Tình vừa cài cúc áo cho anh, vừa cười, "Em cùng chị Vãn Tình nói chuyện rất muộn, không có thời gian..."

Vẻ mặt anh bắt đầu xị xuống: "Không có thời gian nhớ sao? Tối hôm qua anh nằm hoài mà chẳng ngủ được gì cả, bên cạnh cứ trống trống không quen."

Thiên Tình cười, ngẩng đầu nói, "Trêu anh thôi. Thực ra tối qua em và chị đều nói chuyện về anh."

"Hả? Nói chuyện gì về anh?" Sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang xấu xa.

"Bí mật." Thiên Tình cười thần bí.

"Ồ? Vậy nhất định là moi móc nói xấu anh rồi?" Anh véo mũi cô.

Thiên Tình nhướn mày, "Anh có nhiều chuyện xấu cho chúng em nói đến vậy sao?"

Thi Nam Sênh thoáng trầm mặc, rồi ôm chặt cô, nghiêm túc nhìn cô, "Anh biết trước đây anh rất quá đáng. Cảm ơn em đã không vì vậy mà buông tay anh, vẫn nguyện ý ở bên anh."

Thiên Tình cười, "Ngốc quá đi, những chuyện đó em đã quên rồi." Cô chỉ muốn nghĩ đến tương lai hạnh phúc của anh và cô về sau mà thôi...Những chuyện trong quá khứ kia đã theo thời gian mà tan thành mây khói rồi.

Thi Nam Sênh nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi lòa xòa bên má cô, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, "Anh sẽ không để em phải hối hận vì gả cho anh đâu... Sau này anh nhất định sẽ là người chồng tốt, người cha tốt." Anh thâm tình nhìn cô không chớp mắt, sự kiên định thể hiện rất rõ ràng qua giọng nói.

Thiên Tình áp mặt vào ngực anh, cánh tay vòng qua ôm hông anh, "Em tin anh. Hơn nữa, bây giờ em đang cảm thấy rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc... Em biết, sau này em nhất định sẽ không hối hận vì đã gả cho anh!"

Thi Nam Sênh xúc động hôn lên đỉnh đầu cô, ôm chặt lấy cô.

"Hey hey hey!" Cửa đột nhiên bị người đẩy ra. Phù rể Mộ Thiệu Đàm đứng bên ngoài ngoác miệng kêu lên, "Sắp đến giáo đường rồi, hai người còn thời gian rảnh rỗi ôm ôm ấp ấp ở đây sao!"

Anh rất lớn tiếng, bên ngoài đều là khách mời mà cũng không hề tránh né hạ giọng. Cố tình muốn người khác nghe đây mà.

Thiên Tình da mặt mỏng, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên. Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mộ Thiệu Đàm, nhưng sau khi nhìn thấy một người thì cô lập tức sững ra.

Đứng phía sau Mộ Thiệu Đàm...Chính là Trầm Âm.

Hôm nay anh ấy không còn ăn mặc tùy ý như ngày trước nữa, mà cũng giống mọi người mặc sơ mi, khoác áo vest, vô cùng đứng đắn. Mới một thời gian ngắn không gặp, trông anh dường như đã chững chạc hơn rất nhiều.

Đứng ở phía ngoài nhìn Thiên Tình nhàn nhạt cười. Nụ cười vẻ ấy mang đầy lời chúc phúc.

Thi Nam Sênh cũng đã thấy Trầm Âm, liếc mắt nhìn sang Mộ Thiệu Đàm một cái rồi mới bước lên trước, vỗ vai Mộ Trầm Âm, "Anh không nghĩ em tới đấy."

"Ngày cưới của anh và Thiên Tình, dĩ nhiên em phải đến rồi." Mộ Trầm Âm cười nói, nụ cười vui vẻ đến nỗi khiến người ta không nhìn ra chút buồn bã nào.

"Hai người cũng đã lâu không gặp, hay là nói chuyện với nhau một chút đi. Anh có việc cần bàn với anh trai em rồi." Thi Nam Sên nhìn Thiên Tình, rồi mới cùng Mộ Thiệu Đàm một trước một sau bước ra khỏi phòng.

Thi Nam Sênh và Mộ Thiệu Đàm đi ra ngoài.

Mộ Thiệu Đàm liếc mắt nhìn anh, "Sao đột nhiên trở nên hào phóng thế?"

Thi Nam Sênh liếc lại, "Bởi vì cô ấy đã là người của tôi rồi, ai cũng không thể cướp đi được. Kể cả em trai cậu."

Mộ Thiệu Đàm cười, "Đúng vậy, chuyện này Trầm Âm cũng hiểu rất rõ."

Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ ăn ý cùng cười.

***

Sau khi hai người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Thiên Tình và Mộ Trầm Âm.

Thiên Tình nhìn Trầm Âm, Trầm Âm cũng nhìn cô, một lúc sau, hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Đã lâu không gặp." Người lên tiếng trước là Thiên Tình. Chỉ khẽ cười nhưng trong mắt đong đầy niềm xúc động.

Mộ Trầm Âm đi đến gần cô, tầm mắt rơi vào chiếc váy cưới trắng noãn trên người cô, "Thì ra lúc em mặc áo cưới là như thế này."

"Em nghĩ anh sẽ không đến."

Mộ Trầm Âm cười, "Chúng ta là bạn bè, cả đời em chỉ có một lần cưới, anh dĩ nhiên không thể vắng mặt rồi."

Nghe thấy hai chữ 'bạn bè', Thiên Tình nhoẻn miệng cười, "Có người bạn nào như anh không chứ? Từ lúc sang Mỹ đến nay cũng không thèm trả lời MSN của em. Em còn tưởng rằng anh sớm quên mất em rồi."

Mộ Trầm Âm cười lớn, nụ cười ấy vẫn còn mang đậm chất phong lưu sảng khoái như ngày nào, "Ở Mỹ anh bận rộn bên cạnh bạn gái suốt, nên không còn dùng MSN nữa. Có điều tin tức về em anh không bỏ sót cái nào. Scandal, chuyện xấu, từng cái một anh đều nhớ rất chi tiết.

“Còn nói là bạn bè! Xảy ra nhiều chuyện như vậy anh cũng không gọi điện hỏi thăm em tiếng nào hết.” Đối với việc bị người bạn lạnh nhạt vô tình này, Thiên Tình tỏ ra rất không hài lòng.

Mộ Trầm Âm nhìn cô, giải thích: "Không cần gọi điện thoại. Anh biết anh ấy nhất định sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa, anh ấy sẽ bảo vệ em không sức mẻ miếng nào."

Sự thật thì...Sao anh có thể không điện thoại hỏi thăm chứ? Khi nhìn thấy hàng loạt tin tức kia, anh đứng ngồi không yên, còn định lập tức mua vé máy bay bay về. Nhưng sau khi gọi điện cho anh trai, biết được chuyện của cô đã có người khác giải quyết xong đâu vào đó rồi.

Bây giờ...Cô đã không còn cần sự bảo vệ của anh nữa. Cô đã tìm thấy cánh chim cô cần nhất.

Thiên Tình cười nhìn Mộ Trầm Âm, "Trầm Âm, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc. Sự xuất hiện của anh càng làm cho nút thắt trong lòng em được cởi ra. Bây giờ chỉ cần con được sinh ra khỏe mạnh là em không còn thấy hối tiếc gì nữa." Dừng lại một chút, cô nghiêm nghị cười nhìn anh, "Trầm Âm, cảm ơn anh có thể đến tham dự ngày cưới của em..."

Mộ Trầm Âm tiến lên một bước, giang rộng cánh tay ôm cô vào trong ngực. Nhắm mắt để che giấu sự chua chát vào đáy lòng, toàn tâm toàn ý chân thành chúc phúc, "Em nhất định sẽ hạnh phúc!"

****

Hôn lễ được tiến hành trong bầu không khí sôi nổi rình rang. Trong giáo đường được kết đầy hoa hồng và hoa bách hợp.

Chú rể anh tuấn đứng cuối sân khấu chờ cô dâu đi ra.

Dưới sự mong chờ của tất cả mọi người, cô dâu chậm rãi được cha mình dìu ra.

Váy cưới trắng tinh khiết lả lướt trên nền đất, cô dâu y hệt như một tiên nữ đang cưỡi mây, hình ảnh làm bao nhiêu trái tim phải lay động thổn thức.

Thi Nam Sênh từ xa nhìn lại, trong lòng không kìm nén được sự xúc động.

Đây chính là cô dâu của anh...

Sau này chỉ là của riêng mình anh…

Nhìn cô được cha Cảnh Kiến Quốc dắt tay đi tới, anh cảm nhận được rõ ràng cô cũng khẩn trương giống như mình.

Cách lớp màn, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trang nghiêm tuyên thệ, không có bất kỳ sự do dự nào.

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai câu 'Con đồng ý' khiến mọi người đều cảm động lệ nóng quang tròng.

"Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu rồi!" Chủ lễ tuyên bố.

Thi Nam Sênh chậm rãi bước tới trước mặt cô, xúc động vén tấm màn trước mặt cô lên. Nhìn mắt cô đã ngấn lệ ươn ướt, anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và đáp môi mình lên môi cô.

Dưới sân khấu...Tiếng vỗ tay vang như sấm.

Giũa những tiếng chúc phúc ồn ào huyên náo, anh ghé vào tai cô yêu thương thì thầm nói: "Anh yêu em..."

Nước mắt hạnh phúc như đê vỡ lăn dài xuống hai má, Thiên Tình kiễng chân ôm cổ anh, "Em cũng vậy... Rất yêu... Rất yêu anh..."

Anh ôm chặt cô vợ bé bỏng của mình, "Bắt đầu từ giây phút này, em sẽ mãi là của anh nhé!"

"Còn có con của chúng ta nữa, nó cũng mãi là của anh..." Cô vùi mặt đầy nước mắt hạnh phúc lên bờ vai anh.

***

Nhìn hai vợ chồng hạnh phúc, Vãn Tình cũng không nhịn được mà đỏ vành mắt. Lơ đãng nhìn quanh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người đối diện.

Lục Yến Tùng...

Tính Từ hôm đó đến nay đã là năm ngày. Năm ngày qua, vì mới làm phẫu thuật xong nên sức khỏe cô rất yếu. Nhưng cô chưa từng thể hiện ra trước mặt bất cứ ai. Năm ngày này cô cũng không gặp được anh, dù chỉ một lần. Lúc đó cô gọi điện thoại cho anh, nhưng sau đó...Không gọi được nữa.

Cho nên dần dần Vãn Tình cũng bỏ qua chuyện này...Thật ra dù có gọi được thì sao chứ? Anh sẽ không tha thứ cho cô...

Tầm mắt của cô từ đầu đến cuối đều rơi trên người Lục Yến Tùng. Dường như cũng cảm nhận được, anh phía bên kia hơi nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô.

Thầm giật mình, Vãn Tình theo bản năng cuộc chặt tay. Trong thâm tâm rất muốn chuyển lời xin lỗi đến anh, thế nhưng...cô còn chưa kịp bày tỏ sự áy náy của mình thì anh đã lạnh lùng quay mặt đi, như chưa từng nhìn thấy cô.

Ánh mắt kia, ngay cả chút dậy sóng cũng không có...Tim Vãn Tình như se thắt lại...

"Chị Vãn Tình, đừng thẫn thờ nữa." Tư Noãn đứng bên cạnh kéo tay cô, "Thiên Tình chuẩn bị ném hoa rồi kìa, chúng ta cũng mau đến tham gia đi."

Vãn Tình lúc này mới hoàn hồn lại, mỉm cười với Tư Noãn, cũng nén lại sự lo lắng nơi đáy lòng, để mặc con bé kéo cô bước nhanh ra trước giáo đường.

Cô dâu đứng trên bãi cỏ, đang bị mọi người vây kín. Chú rể không ngừng nhắc nhở cô phải cẩn thận.

"Thiên Tình, ném sang đây đi!" Tư Noãn hươ hươ tay với Thiên Tình.

Thiên Tình cười, gật đầu. Quay ngược người lại, rồi sau đó tung bó hoa về phía sau.

"Oa..." Mọi người hô vang, bó hoa không rơi vào tay Tư Noãn, mà khéo vững vàng nằm gọn trong ngực Vãn Tình.

"Chị, chị bắt được hoa rồi! Người tiếp theo kết hôn có thể sẽ là chị đấy!" Thiên Tình quay đầu lại cười đùa.

Vãn Tình lúc này mới tỉnh tỉnh mê mê hồi phục lại tinh thần, cúi đầu mới phát hiện bó hoa đang nằm trong ngực mình. Nhếch môi mỉm cười...

Bắt được bó hoa cưới, có phải hạnh phúc của mình thực sự sẽ đến? Ngẩng đầu lên đang định nói gì đó, thì đột nhiên trước mắt cô như có ngàn sao…mọi thứ trước mắt cũng trở nên mơ hồ…Ngay cả Tư Noãn đang đứng gần cô như vậy, cô cũng cảm thấy thật xa xôi.

"Chị Vãn Tình, chị có bạn trai chưa? Thiên Tình kết hôn rồi, người tiếp theo có phải nên là chị không?"

Bên tai là tiếng của Tư Noãn. Cô rất muốn trả lời con bé, nhưng ngay cả sức để mấp máy môi cũng không có…

Tiếp theo đó...

Chỉ nghe tiếng của Thiên Tình và Tư Noãn đồng loạt hét ầm lên, "Chị! Chị sao thế?"

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, một giây cuối cùng trước khi ngã xuống, cô dường như thấy được vẻ mặt lo lắng của Lục Yến Tùng...
Bình Luận (0)
Comment