Tổng Hợp Truyện Ngắn Kinh Dị

Chương 144

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Roland Doe là một cậu bé 13 tuổi người Mĩ gốc Đức sống tại bang Washington. Cậu là một đứa trẻ ham đọc sách và theo đạo Tin lành như toàn bộ các thành viên trong gia đình. Mọi chuyện đều yên bình cho đến mùa hè năm 1948.

Sau khi dì của Roland qua đời, cậu bé bắt đầu nghe thấy những tiếng cào cấu kỳ lạ dưới tầng hầm. Cậu bé mô tả những gì mình đã nhìn thấy là tấm ảnh Chúa Giê-su trong phòng của bà mình đang rung chuyển một cách bất thường như thể ai đó đang động đậy đằng sau tấm ảnh.

Lúc đầu, gia đình nghĩ rằng đó là chuột và gọi dịch vụ khử chuột đến. Nhưng sau những mấy lần khừ, tiếng động lại tiếp tục xuất hiện ngày một lớn hơn, ngay tại bức ảnh của Chúa.

Còn Roland ở trường thì bị cô giáo cho nghỉ học vì liên tục " tạo ra những rung động bàn ghế trong lớp ". Bạn học ngồi gần Roland giải thích: "Cái bàn rung lắc cực mạnh còn giáo viên thì cứ hét bọn em đừng nghịch bàn nữa nhưng bọn em có nghịch đâu. Là tại cái bàn chứ !'"

Ngày hôm sau, khi bạn của Roland đến chơi, cậu ta bị hất tung ra khỏi cái ghế mình đang ngồi bởi một lực ném bất thường và bị ném xa tận vài mét, khiến cậu gặp chấn thương.

Tình hình tiếp tục xấu đi khi mà rung động ngày một mạnh hơn khiến cả căn phòng của Roland bị rung liên hoàn. Nệm của cậu bé dập lên dập xuống rầm rập còn các đồ vật trong phòng bay lơ lửng như giữa không trung. 

Quá mệt mỏi, gia đình Roland quyết định tìm cho bằng được nguyên nhân. Mẹ Roland thì cầu xin chúa trời dừng làm hại con mình. Cô đặt ra câu hỏi, liệu đó có phải là người dì đã mất của Roland không. Gia đình tìm đủ mọi cách trò chuyện với hiện tượng siêu nhiên này. Trong khoảnh khắc sau khi cô cầu nguyện xong, cô nghe thấy tiếng gì đó như thể ai đó đang cào cấu vào đồ vật.

Gia đình tin rằng dì Roland đang cố xâm nhập vào cơ thể cậu bé. Họ liên lạc cho một giáo sĩ địa phương để cùng tìm hiểu. Khi ông ta mới đến, Roland - lúc đó đang rồ dại trên giường, thét lên: "O sacerdos Christi tu scis me esse diabolum" (Ôi Chúa ơi, ngài biết con là quỷ mà).

Vị giáo sĩ trông như hết hồn sau khi nghe cậu thét. Ông liền bảo gia đình phóng xe đưa Roland ra nhà thờ để trừ tà quỷ. Tuy nhiên, để có thể thực hiện nghi lễ trừ tà, cậu bé bắt buộc phải ở trong tình trạng sức khỏe tốt . Roland thì đang nôn mửa, mệt mỏi và chưa ăn uống gì. Họ đưa cậu ta tới Bệnh viện Đại học Georgetown để chăm sóc. Nghe nói trong lúc trên xe, Roland cò nôn và đái ra người ông giáo sĩ mỗi khi ông đến gần cậu.

Các giáo sĩ đến bệnh viện để bắt đầu lễ trừ tà nhưng lần này, họ phải trang bị một thứ vô cùng quan trọng trong người: áo mưa - đề phòng bị cậu bé đái lên trang phục thánh. Roland bị buộc chặt chân tay vào giường. Trong lần trừ tà đầu tiên, cậu ta rút được một cái lò xo nệm và văng vào cánh tay của một ông giáo sĩ khiến ông này bị liệt cả cánh tay.

Hồ sơ của giáo sĩ ghi rằng:  "Đầu tiên xuất hiện những vết xước trên cơ thể cậu bé sau bốn đêm liên tiếp. Sau đêm thứ bốn, những vết xước ngày một dài ra và to hơn. Chúng ngay lập tức trở thành những móng vuốt cào trên cơ thể."

Roland chỉ phải ở bệnh viện Georgetown khoảng năm ngày sau đó được đưa về nhà. Cậu được kiểm tra sức khỏe kĩ càng bởi các bác sĩ cũng như các nhà tâm lý học. Báo chí địa phương sau đó đưa tin rầm rộ về cậu bé xấu số bị quỷ ám.

Trên đường lái xe đến nhà thờ để rửa tội, Roland -lúc này đang ngồi ghế trước, quay cái đầu của cậu  180 độ ngoảnh lại nhìn gia đình ngồi đằng sau và hét lên: "Lũ ngu, chúng mày tưởng là có thể rửa đi mọi tội lỗi của tao á ? Chúng mày bị lừa rồi !"

Nhân chứng cho rằng Roland đã xô ngã một vị linh mục khi họ cố gắng thực hiện nghi lễ . Khi được hỏi "Ngươi có giám từ bỏ ma quỷ và tà lực của hắn không?" cậu lên cơn thịnh lộ điên cuồng.

Không lâu sau khi Roland hoàn thành nghi lễ tại nhà thờ địa phương, gia đình chuyển đến St Louis bang Missouri. Có điều gì đó đang chờ đợi cậu bé ở St Louis khi mà vết cào trên lồng ngực cậu hiện mờ ra chữ 'LOUIS'. "Dù bất kỳ thứ gì đang ám ảnh Roland, nó còn lâu mới bay đi được", mẹ cậu nghĩ.

Trong ngôi nhà mới của gia đình, cơn ác mộng tiếp tục. Mẹ của Roland rải những ngọn nến ban phước quanh nhà nhưng chúng luôn bị tắt. Đồ đạc, bàn bếp bị lật; sữa và thức ăn bay tứ tung ra khỏi quầy. Một lần nọ, một chiếc áo khoác tự bung ra khỏi mắc áo và một cuốn kinh thánh đáp xuống chân cậu bé. Roland bắt đầu quay cuồng trên ghế.

Gia đình kêu gọi một vị linh mục khác, Cha William Bowdern, 52 tuổi. Cha vào và nhìn thấy Roland trong tình trạng khủng khiếp. Cứ mỗi lần cha đọc lời cầu kinh thánh, cậu bé chửi rủa và đả kích. Họ đưa cậu đến cơ sở điều trị  thuộc  AMITA ở St Louis. Đây là một cơ sở được điều hành bởi những người theo Công giáo.

William Peter Blatty, một người viết kịch bản phim kinh dị, ban đầu cũng tìm đến Bệnh viện Georgetown, nơi đầu tiên Roland được trừ tà, để tìm kiếm tài liệu cho kịch bản. Ông biết đến được câu chuyện qua lời kể của một vài đồng nghiệp ở đấy nhưng câu chuyện của bọn họ lại không thuyết phục. Ông tìm đến Cha William Bowdern để nói chuyện. Bowdern cũng chẳng tiết lộ gì về cậu bé đó. Bực mình, Blatty tự tay viết kịch bản cho bộ phim và đó chính là bộ phim: The Exorcist.

Sau khi bộ phim The Exorcist trở nên vô cùng ăn khách, Thomas Allen, một nhà báo bên National Geographic, lại tìm đến Cha Wiliam Bowdern để nói chuyện nhưng lần này, cha đã không còn im lặng nữa. Bowdern nói với Thomas là ông có giữ lại một cuốn nhật ký ghi lại những gì đã thực sự xảy ra đêm hôm đó tại bệnh viện St Louis.

Vào năm 1978, sự thật về đêm kinh hoàng cuối cùng cũng đã được tiết lộ.

Một công nhân trong lúc tu sửa lại bệnh viện, đã tìm thấy một số tài liệu trong góc tủ trong một căn tối um của một bệnh nhân đã từng nằm tại đó. Ngay lập tức, anh ta gửi tài liệu lại cho sếp của mình và họ liền gọi điện cho bên phụ trách bệnh viện. Trong tài liệu có ghi lại những gì đã diễn ra trong bốn đêm trừ tà.

Cha Browdern và Cha Halloran bị gọi đến để điều tra. Ông thú nhận là công việc của mình lúc đó là đọc kinh thánh còn công việc của Halloran là ghìm chặt cậu bé và thét vào con quỷ bên trong cậu. Điều còn ghê sợ hơn đó là trong lúc ghìm cậu bé, ông thấy các dây thần kinh xung quanh người cậu phồng lên như rễ cây và như thể chúng muốn nổ tung cùng một lúc.

“Tao sẽ trả lời dưới biệt danh là Spite” cậu bé gằn giọng. Roland nôn mửa khắp người các linh mục, và nhổ nước bọt vào mặt họ, đánh rắm và ợ hơi cũng như vặn vẹo cơ thể.

Trong tài liệu viết: “Một đêm, cậu bé bay vút lên không trung cách xa khoảng cách Cha Browdern đang đứng". Một đoạn khác viết:" Khi thằng bé chạm được vào cuốn kinh thánh, nó không làm rách cuốn sách, nó làm bốc hơi cuốn sách. Cuốn sách bị tan thành hoa giấy và rơi thành những mảnh nhỏ nhỏ xuống sàn nhà !"

Một y tá lau dọn căn phòng cũng được gọi đến để hợp tác điều tra, cô nói rằng, cứ đến tối thì các giáo sĩ đến làm việc nhưng khi trời sáng lại thì cả căn phòng trông như một đống hỗn lộn với các bãi nước đái và nôn mửa. Cô thấy Roland lúc đó chẳng có biểu hiện ma quỷ gì. Cậu bé trông ngoan hiền và rất thích chơi cờ vua và đọc truyện tranh.

Có những tường thuật chi tiết về hành vi bạo lực và kỳ lạ liên tục của Roland; từ việc tấn công mọi người đến việc đấm vào tinh hoàn của một linh mục khi ông đang đưa cậu trở lại Maryland trên một chuyến tàu. 

Vào ngày 18 tháng 4, mọi thứ cuối cùng cũng sắp kết thúc. Cha Bowdern đã phủ lên Roland những huy chương thánh và một cây thánh giá. Cậu ta lại lên cơn điên và bị ghìm bởi năm người trong phòng. Cha Bowdern bảo linh hồn trong cơ thể cậu bé rời ngay. Roland trả lời: "Satan! Ta là Thánh Michael! Ta ra lệnh cho ngươi rời khỏi cơ thể này ngay bây giờ!"

Cơ thể Roland, đang bị co thắt dữ dội, đột ngột dừng yên. Một nụ cười nở trên môi cậu bé và nói: "Nó đi rồi". Một số người chứng kiến thấy những vết cào xuất hiện trên lồng ngực cậu bé biến mất ngau sau đó.

Roland trở lại là một cậu bé bình thường. Sau đó, anh đã viết thư cho Cha Bowdern để cảm ơn, còn nói đến việc mình nhặt được một con cún  ngoài đường và mang nó về nuôi. Cuộc sống sau đó gần như không còn hiểm nào. Anh theo học tại một trường Công giáo và trở thành một người sùng đạo. Anh đã kết hôn và có ba người con.

Mọi tài liệu liên quan đến Roland và thậm trí ngay cả cái tên của cậu đều bị CIA tịch thu lại. Người trực tiếp tham gia vụ trừ tà, Cha Wiliam Bowdern, đốt hết mọi tài liệu về Roland trước khi chết. Chỉ còn Cha Halloran, nhân chứng sống cuối cùng để kể lại câu chuyện này.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Bình Luận (0)
Comment