Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 31


Từ buổi sáng hôm qua lên núi đến nay, Tô Nguyệt Hòa không có gặp được một bóng người trong núi.

Trong lúc đó gặp bầy heo rừng, linh ngưu, hoẵng và hồ ly! Những dã thú thường gặp này, bọn nhỏ hẳn phải biết làm sao tránh đi an toàn.

Chỉ sợ gặp phải sói!Cô đã kêu đến khàn cả giọng, hiện tại chỉ có thể cách một đoạn thời gian thổi ba tiếng còi, nếu như đám Yêu Muội ở gần, nghe được tiếng còi khẳng định sẽ đáp lại.

Đêm qua, cô thấy được một đống quả dại nhai nát ở xung quanh một tảng đá, chung quanh còn có phân và nước tiểu của mấy đứa nhỏ, cái này đã tiêm cho cô một liều thuốc an thần.

Bọn nhỏ sẽ không có chuyện gì, bọn họ cũng đang tìm lối ra.

Nhưng từ tối hôm qua đến bây giờ, cô lại không tìm được vết tích tương quan.


Lòng tin tràn đầy dần dần giảm sút, cô bắt đầu hoảng hốt, lỡ như gặp phải mãnh thú hoặc là sườn đồi vách đá! Năm đứa bé, lớn nhất mười hai tuổi, làm sao chiến đấu với thiên nhiên đây?Vượt qua thung lũng một ngọn núi, trong khe đá có nước suối, Tô Nguyệt Hòa uống một ngụm nước suối, sau đó đựng đầy ấm nước, cô phát hiện ở một nơi dễ thấy dưới gốc cây phía trước có một cái thứ màu trắng.

Đến gần xem xét, vui mừng phát hiện hóa ra là một viên giấy.

Cô vội vàng mở viên giấy nhỏ ra, phía trên là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút chì "Chúng em đi lên núi bo, Mao Oa bị hỏng rồi”.

Tô Nguyệt Hòa mừng rỡ đọc đi đọc lại mấy lần, tờ giấy này là bọn nhỏ để lại, bên trên tờ giấy có lỗi chính tả, hẳn là nói: Bọn họ bò lên trên núi, chân Mao Oa bị thương.

Tô Nguyệt Hòa vốn đang mệt mỏi đi không nổi, trong nháy mắt như uống máu gà, nhanh chóng chạy lên núi.

Chạy mấy trăm mét, lại phát hiện một viên giấy nhỏ, bên cạnh viên giấy là một cái cây, trên cây có một mũi tên được vẽ bằng đá, Tô Nguyệt Hòa cứ dựa theo hướng mũi tên mà đi.

Sắp đến ba giờ chiều, cô đi ra khỏi núi, đá núi trước mắt chỉ có bụi cỏ thấp bé cùng vách đá.

Bởi vì không có cây cối che chắn ánh mắt, chỉ cần đi đến chỗ cao là có thể thu hết chung quanh vào mắt.

Tô Nguyệt Hòa bò l3n đỉnh núi, leo được một nửa, cô loáng thoáng nghe được phía sau núi truyền đến âm thanh giống như có người đang khóc, cô mau chóng lấy còi ra thổi vài tiếng.

Lập tức cô nghe được tiếng trẻ con kêu khóc đáp lại.


Là bọn họ 100%!Tô Nguyệt Hòa kích động, muốn chạy ra phía sau lại phát hiện phía sau là vách núi, không vòng qua được.

Chỉ có thể trước tiên bò l3n đỉnh núi, lại nghĩ biện pháp đi xuống.

Cô nhanh chóng bò l3n đỉnh núi, cách một lúc liền thổi còi, muốn cho bọn nhỏ sau khi nghe được tiếng còi đừng đi lung tung nữa.

Leo đến đỉnh núi, đi đến một mặt khác nhìn xuống, phía sau mặc dù là vách đá, nhưng nửa khúc trên không dốc lắm, có thể chậm rãi leo lên đá đi xuống dưới.

Dưới núi vẫn là rừng rậm, nơi xa có thể loáng thoáng nhìn thấy một số nhà cửa, đó hẳn là là trụ sở bộ đội.

Bọn nhỏ hẳn là muốn bò xuống tìm bộ đội cầu cứu.

Tô Nguyệt Hòa đi xuống dưới một đoạn, rốt cục phát hiện bọn nhỏ nấp ở trong khe đá nho nhỏ, đi xuống chút nữa chính là vách đá dốc đứng.


Cô kích động hô to: "Yêu Muội! Yêu Muội! Thụ Oa! Mao Oa!"Rất nhanh bọn nhỏ cũng phát hiện được cô.

"Chị Tô Hòa!""Chị Tô Hòa! Hu hu hu!""Hu hu hu!"Tô Nguyệt Hòa nghe thanh âm này không đúng, cô tăng thêm tốc độ, leo đến trước mặt bọn họ xem xét, phát hiện chỉ có bốn người.

Không có Yêu Muội.

Trái tim Tô Nguyệt Hòa run lên một cái, giọng nói cũng thay đổi: "Tô Nguyệt Hồng đâu? Yêu Muội của chị đi đâu rồi?"Mấy đứa bé oa oa khóc, đều không nói lời nào.

Tô Nguyệt Hòa hỏi em họ: "Thụ Oa, em nói, Nguyệt Hồng đi đâu rồi?"Trên mặt Tô Bách Thụ bị trầy da, hai con mắt khóc sưng đỏ, nó khóc sụt sùi, vừa sợ vừa buộc lòng phải chỉ dưới vách đá: "Rơi! Rơi xuống rồi! Hu hu hu! ".

Bình Luận (0)
Comment