Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 12


Hôm đó không biết là vì mệt mỏi hay vì tức giận, nói chung không hiểu sao hai chân tôi nhũn ra, gần như là được Sử Lộ kéo trở về.
Kết quả cuối cùng của trận đấu mãi về sau tôi mới biết được, có người nói không ngờ khoa sinh học nắm được cơ hội, sau đó thực hiện cú ném hai điểm, vượt lên một điểm và giành chiến thắng.
Nhưng tôi cũng không còn sức mà quan tâm xem đội nào thua đội nào thắng, bởi vì vừa nghĩ đến trận đấu trong đầu tôi lại hiện ra nụ hôn nhiều ý nghĩa kia.
Trước mặt bao nhiêu người làm chuyện 囧 như vậy, cho dù tôi mặt dày đi nữa, thì cũng không thể tự nhiên được.
Tống Nhược Cốc có lẽ cũng không tự nhiên. Hai bọn tôi rất ăn ý, mấy ngày liền không liên lạc với đối phương.
Chiều hôm đó tan học, tôi và bạn cùng phòng đang đi trên đường, thấy một đại mỹ nữ ở phía trước, mỹ nữ cao gầy, trắng nõn, rất có khí chất, dù không ít tuổi, nhưng dưỡng nhan không tồi.
Tôi nhìn chằm chằm mỹ nữ, mỹ nữ ở xa đã thấy tôi. Chờ lúc đến gần, bác ấy cười với tôi: “Cháu là Kỷ Nhiên đúng không?”
“Vâng. Bác là...”
“Bác là mẹ Tống Nhược Cốc.”
Đến rồi! Tình tiết kinh điển trong phim thần tượng, lúc nam nữ chính ở cùng một chỗ, đương nhiên người mẹ từ trên trời rơi xuống ngăn cản, hơn nữa hầu hết đều khinh người ném một tờ chi phiếu, số trên chi phiếu luôn luôn có sức quyến rũ vô cùng.
Bởi vì trong đầu suy nghĩ đến số quá cụ thể, tôi lại không có tiền đồ nuốt một miếng nước bọt.
Bác mỹ nữ, không nên khinh thường việc dùng chi phiếu để thử thách cháu, e on!
Là một mỹ nữ có khí chất, bác ấy đương nhiên không lấy chi phiếu ra ngay từ đầu, mà mang tôi đến trung tâm, ăn cơm rồi đi dạo phố.
Tôi đang nghĩ, tuy tôi là người tham tiền không có điểm dừng, nhưng nếu tôi nhận phí chia tay thì mẹ tôi nhất định sẽ không lưu tình đập chết tôi, cho nên tôi lên tinh thần hai lần, nắm chặt tay một nghìn một vạn lần, không nên để số trong chi phiếu mê hoặc.
Nhưng bác ấy mãi không nói gì tới vấn đề chi phiếu, à không, không nói đến chuyện chia tay.
Bác ấy dường như chỉ chuyên tâm đi dạo phố. Hơn nữa bác ấy rất xứng đáng với danh hiệu mỹ nữ, khí chất đúng là thượng đẳng, khí chất của bác ấy có thể làm chuẩn mực để đánh giá người khác.

Đáng chết là bác ấy rất tích cực mua đồ cho tôi, tôi nhận cũng không được, không nhận cũng không được, dù sao cũng là bề trên mua cho bạn gái con trai, thế nhưng mối quan hệ giữa tôi và con bác ấy chỉ thực sự giới hạn ở cái vợt tennis mà thôi, bác à!
Chuyện này là thế nào đây!
Tôi chỉ có thể kiên trì hỏi bác ấy: “Bác ơi, có phải bác có chuyện gì muốn nói với cháu không?”
Bác ấy dừng lại, “Thực ra cũng không có gì, hôm nay bác tới đại học T thăm một người bạn, đúng lúc gặp được cháu. Đứa trẻ Tiểu Cốc kia lại không thấy, không biết đang làm cái gì.”
A, hình như có điểm khác với nội dung phim, không phải bác ấy đặc biệt tới tiêu diệt tôi sao?
Bác ấy vừa nói, vừa lấy một cái váy ướm lên ướm xuống trên người tôi, “Cái này rất hợp với cháu, cháu thử một chút đi.”
Đến lúc tặng quà rồi! Tôi chỉ có thể nói: “Bác à, thực ra cháu và Tống Nhược Cốc...” hoàn toàn không có chuyện gì mà!
Bác ấy cắt đứt lời tôi, “Cháu yên tâm, chuyện Tiểu Cốc bác sẽ không can thiệp. Hơn nữa, bác nhìn được cháu là đứa trẻ tốt.”
“Không phải ạ, ý của cháu là cậu ta và Tuyết Vi...” Không phải là xứng đôi vừa lứa, trời sinh một đôi sao?
“Ông Tiểu Cốc quả thực muốn nó và Tuyết Vi ở cùng một chỗ, hai đứa nó còn được hứa hôn từ nhỏ. Lúc ông biết chuyện Tiểu Cốc và Tuyết Vi chia tay, đã rất tức giận.” Trên mặt bác ấy luôn nở nụ cười thân thiện, khiến tôi không kiềm chế được muốn gần gũi.
Thế nhưng.hứa hôn từ nhỏ... Tống Nhược Cốc hay quá rồi.
“Nhưng chuyện kiểu này không thể ép buộc được, bác luôn cảm thấy đứa trẻ đó không dễ đối phó.”
Bác à, bác thật sáng suốt.
Thế nên chuyện ngày hôm nay thực ra chỉ là bác mỹ nữ này đúng dịp đi qua, thấy tôi. Rồi nhân tiện ra ngoài cùng ăn một bữa cơm và đi dạo phố sao?
Hình như có chỗ nào nhầm lẫn thì phải?
“Bác ơi, bác... trước đó bác thấy cháu rồi sao?” Liếc mắt là có thể nhận ra một người xa lạ, ánh mắt quả là độc.
“Bác tải tấm ảnh ở trong diễn đàn trường cháu.” Bác ấy nói, tay còn mở điện thoại cho tôi xem.
Đó là bức ảnh hôm trước diễn ra trận đấu, kỹ thuật người chụp đúng là không tồi, có thể khiến tôi vô cùng sáng chói. Có một loạt ảnh, vừa nhìn tôi đã có dự cảm xấu, dù sao sau đó tôi... vì thế tôi thức thời dừng lại ở tấm ảnh đang xem, đưa điện thoại trả lại cho bác ấy.
Bác ấy cười tủm tỉm nhìn tôi, “Sao không xem tiếp.”
Mỹ nữ à, bác được đấy.
Thời gian tiếp theo, tôi ở chung với bác ấy khá là thoải mái, nhưng tôi không có can đảm nói cho bác ấy biết thực ra tôi và con trai bác ấy không có quan hệ gì, quên đi, để con trai bác ấy tự nói.
Bác ấy nói chuyện dịu dàng như nước, khiến người ta như tắm trong gió xuân ấm áp, ánh mắt sắc sảo, hành động lại dứt khoát, thật là hoàn mỹ không khiến người ta sinh ra có chút đố kỵ nào. Tôi cứ chìm trong suy nghĩ ngất ngây, sùng bái bác ấy để đi về, mãi cho đến hôm sau mới phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Mẹ Tống Nhược Cốc rõ ràng ủng hộ cậu ta chia tay, nhưng nếu bác ấy biết tôi và Tống Nhược Cốc ở cùng một chỗ chỉ là vì để cậu ta và Tần Tuyết Vi quay lại với nhau, thế thì... Trong mắt tôi xuất hiện nụ cười dịu dàng của bác ấy, tôi không khỏi thấy rùng mình.
Không được, tôi nhất định phải trao đổi với Tống Nhược Cốc một chút. Hơn nữa ngày hôm qua không lay chuyển được bác ấy, lại nhận được không ít đồ, tôi phải mang trả lại cho Tống Nhược Cốc.
Thế nhưng Tống Nhược Cốc biến thái lại tắt điện thoại.
Không phải chỉ là bị hôn một cái sao, cũng không biết cậu ta còn muốn xấu hổ đến lúc nào. Tôi bĩu môi, dứt khoát đi bộ đến quán net chơi game một lúc, không ngờ ở đó gặp phải người quen.
Lão Lục và mấy người bạn cùng phòng đang tụ tập đánh Dota[1], đánh cho cậu ta xanh mắt.
[1] Defense of the Ancients (tên thường gọi DotA) là một màn chơi tự làm dành cho trò chơi Warcraft III: Frozen Throne, dựa vào ý tưởng của bản đồ “Aeon of Strife” cho StarCraft. Mục tiêu của màn chơi là tiêu hủy Ancient (Thánh tích) của đối phương, một công trình được bảo vệ kỹ lưỡng ở một góc của màn chơi. Người chơi sẽ điều khiển các nhân vật là các anh hùng, và sẽ được sự trợ giúp của đồng minh và các nhân vật do máy tính điều khiển được gọi là “creep”. Như trong các trò chơi theo lượt, người chơi sẽ gia tăng cấp độ người hùng của mình và dùng gold (vàng) kiếm được để mua trang bị
Cậu ta vừa nhìn thấy tôi đến, ném chuột đi, cười vô cùng bỉ ổi, “Kỷ Nhiên, sao cậu lại đến đây, không vui à?”
“Vốn đang vui, thấy cậu thì...” Tôi tiếc nuối nhìn cậu ta.

Cậu ta không để bụng, “Tôi nghe nói cậu và Cốc chia tay.”
“Liên quan gì tới cậu.”
Lúc này, mấy người anh em của cậu ta không hài lòng, mắng cậu ta qua hai dãy máy. Có thể đoán được trận đấu đang đến thời khắc quyết định.
Lão Lục bỏ qua cơn giận dữ của anh em, nói với tôi: “Cậu đã đồng ý, sau khi cậu và Cốc chia tay, tôi có thể theo đuổi cậu.”
Tôi dí dí trán cậu ta, “Lão Lục, dù tôi và Tống Nhược Cốc có thế nào, tôi và cậu cũng không thể, hiểu không?” Tôi tìm chỗ ngồi xuống, khởi động máy.
Lão Lục ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt đau khổ, “Nhưng tôi thật lòng thích cậu.”
Không để ý tới cậu ta.
“Anh dạy nhóc đánh Dota nhé?”
Tôi dựa vào ghế, uể oải nói: “Lão Lục.”
“Hả?”
“Tôi với cậu đấu một ván, nếu thắng, cậu có thể theo đuổi tôi, nếu thua, cậu ở đâu thì quay về đó cho tôi.”
Lão Lục kinh ngạc nhìn tôi, “Chơi cái gì? Dota sao?”
“Nói thừa, nếu không thì thi nhìn nhau không chớp mắt chắc!”
“Được, một lời đã định. Kỷ Nhiên lần này không cho cậu đổi ý!” Lão Lục tràn đầy tự tin xoa xoa tay.
Hai mươi phút sau.
Lão Lục đến gần, tâm tình vừa chán nản lại vừa kích động, “Kỷ Nhiên, tôi thật muốn quỳ xuống liếm chân cậu.”
“...Không đánh cược khẩu vị nặng như thế.” Tôi đẩy mặt cậu ta ra.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, muốn liếm thì cũng phải là tôi liếm.” Phía sau vang lên âm thanh quen thuộc.
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Nhược Cốc ôm cánh tay đứng sau lưng chúng tôi, không biết cậu ta đã ở đó bao lâu.
“Khụ khụ saosao cậu lại ở đây?”
Tống Nhược Cốc dựa lưng vào thành ghế, cúi đầu nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì. Cậu ta không trả lời tôi, mà nói: “Đánh không tồi.”
“Quá khen quá khen, gặp phải tay mơ thôi.”
Lão Lục che mặt nước mắt ròng ròng, “Tay mơ! Kỷ Nhiên, sao cậu lại có thể nói tôi là tay mơ!
Đúng, so với cậu, tôi đúng là tay mơ! Không đúng, so với cậu, ai cũng là tay mơ! Kỷ Nhiên cậu có hứng thú tối nay đại chiến ba trăm hiệp với tôi không, sức bền bỉ của tôi khá được”
Tống Nhược Cốc một tay bịt miệng cậu ta lại, một tay kéo ghế của tôi để tôi đối mặt với cậu ta, “Đi thôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Thật đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Từ lúc từ quán net đi ra, bầu không khí giữa chúng tôi có điểm quái dị. Hai người đã đi rất xa mà vẫn chưa lên tiếng. Tống Nhược Cốc phá tan im lặng trước, cậu ta nói: “Cậu muốn nói gì?”
“Ngày hôm qua tôi gặp mẹ cậu.”
“Tôi biết.”
Xong, tin này phản hồi có hiệu quả rồi. Tôi gãi gãi đầu một cái, nói: “Bây giờ tôi không biết cậu có thái độ gì với Tần Tuyết Vi. Ngày hôm qua theo ý của bác, hai người không cần phải ở cùng một chỗ”. Cần gì phải tốn nhiều công sức thế chứ.
“Từ đầu tôi cũng đã không rõ,” cậu ta dừng lại, nhìn dưới đất, “Chắc là vì chưa từng thích người nào nên vậy, cho là dù sao cũng phải lấy vợ sinh con, cho nên thuận lý thành chương (theo tự nhiên) ở cùng cô ấy.”

“...” Đúng là suy nghĩ của người ngoài hành tinh, thế nhưng, “Soái ca, cậu không thực sự rung động với cô gái nào sao? Cả con trai cũng không có sao...” Vậy không khoa học nha!
Cậu ta gõ đầu tôi, “Có người cả đời cũng không gặp được người mình thực sự thích, thế thì có gì lạ.”
“Tôi không có hứng thú với tình sử của cậu, tóm lại bây giờ cậu muốn thế nào.” Tôi xoa đầu, có chút không nhịn được.
Cậu ta trầm mặc một lúc, “Tôi cũng không phải không cưới Tần Tuyết Vi thì không được.”
Mắt tôi sáng lên, “Nói cách khác, bây giờ tôi có thể kết thúc công việc sao? Ha haha cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày này, lão tử cuối cùng cũng chia tay.”
Cậu ta kéo áo tôi, “Nhưng có vấn đề tôi còn chưa nghĩ ra, cho nên trước mắt cứ thế đi.”
Tôi cảnh giác nhìn cậu ta, “Cái gì?”
“Chưa chia tay vội, chờ tôi suy nghĩ cẩn thận hơn đã.”
“Tại sao còn phải suy nghĩ cẩn thận hơn.”
“Không biết.”
“Em gái nhà cậu, cậu có muốn giết, muốn róc xương lóc thịt thì cậu cũng phải nói một lời chắc chắn đi chứ.”
Tống Nhược Cốc thở dài một cái, dường như đã cân bằng được tâm trạng. Cậu ta hơi nhíu mày,
“Hơn nữa, cậu còn hôn tôi.”
Tôi hơi đỏ mặt, “Đây là chuyện ngoài ý muốn có được không, là ngoài ý muốn.”
Cậu ta không nói chuyện, chỉ cười nhẹ, mắt cong cong, vẻ mặt sinh động.
Tôi càng tức giận, “Tôi đã tạo nghiệt gì chứ, nụ hôn đầu tiên hủy hoại trên tay người ngoài hành tinh như cậu.”
“Đi thôi.” Cậu ta kéo tôi, thẳng đường về trường học.
“Đúng rồi, mẹ cậu tặng tôi rất nhiều đồ, lát nữa tôi trả lại cho cậu, lúc nào về nhà, cậu giải thích rõ với mẹ cậu đi. Dù sao chúng ta sớm muộn cũng chia tay.”
“Chia tay thì nói.”
Hai người đi đường đều im lặng. Lúc cậu ta đưa tôi đến dưới ký túc xá, đột nhiên nói: “Kỷ Nhiên, tôi cũng thế.”
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, “Cái gì?”
Cậu ta không trả lời, khuôn mặt né tránh ánh mắt tôi. Trên đó lộ ra một khoảng hồng nhạt, không biết là do ánh mặt trời hay tại mắt tôi có vấn đề.
Tôi thực sự không hiểu được suy nghĩ của cậu ta, “Cuối cùng là cái gì chứ? Cậu có biết là não tôi có khả năng tư duy rất mạnh không, hôm nay cậu không nói rõ ràng, tôi...”
Cậu ta lại gõ đầu tôi, “Ngốc!” Nói xong quay người rời đi.
Tôi ôm đầu căm tức nhìn theo bóng cậu ta, không hiểu gì cả.


Bình Luận (0)
Comment